Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 326: Chương 326




Cũng không biết đã qua bao lâu, Đoàn Kiệt có vẻ như vô tình đi qua cửa phòng Diệp Sơ Dương, sau đó ngạc nhiên nhìn chàng trai trẻ đang đứng chắn trước cửa.

Anh chớp chớp mắt hỏi: Ngu Nhan Trạch? Sao cậu lại ở đây?

Ngu Nhan Trạch không ngờ lại gặp Đoàn Kiệt ở đây, anh ta thừa biết Đoàn Kiệt chắc chắn hiểu rõ sự việc xảy ra trên mạng, vì thế đương nhiên cũng biết được tại sao anh lại ở đây.

Trên mặt Ngu Nhan Trạch lập tức xuất hiện sắc hồng nhàn nhạt, có điều trong tình hình này, anh ta đương nhiên không thể quay người bỏ đi.

Thế là sau khi trầm ngâm một lát, anh ta liền nở một nụ cười tương đối gượng gạo, hạ giọng nói: Tôi tới tìm Sơ Dương, nhưng hình như cậu ấy không có nhà.

Đợi tới khi nghe được câu nói này của Ngu Nhan Trạch, Đoàn Kiệt mới như chợt hiểu ra, anh nói: Ồ, cậu tới tìm Sơ Dương sao, có điều bây giờ cậu ấy không có ở khách sạn. Nghe nói là có hẹn với bạn rồi.

Đoàn Kiệt thực sự không nói dối.

Hôm nay Diệp Sơ Dương đúng là đã tới nhà bạn.

Là đi tìm cậu nhóc Lục Diệc nhiên.

Đương nhiên, việc này đừng nói là nói với Ngu Nhan Trạch, tới Đoàn Kiệt cũng không biết.

Nghe Đoàn Kiệt nói vậy, Ngu Nhan Trạch có chút bất ngờ.

Diệp Sơ Dương còn có cả bạn bè ở đây nữa sao?

Trước đây khi Diệp Sơ Dương đi ra ngoài đều báo thẳng với đạo diễn Hi Cẩm Thần, Ngu Nhan Trạch chỉ là thành viên nhỏ bé trong đoàn làm sao có thể biết được.

Anh ta lặng lẽ liếm môi sau đó mới nói: Vậy, anh Đoàn có biết khi nào Sơ Dương về không?

Việc này tôi thực sự không biết, tôi không quản cuộc sống cá nhân của Sơ Dương, có điều Nhan Trạch cậu không phải là bạn học của Sơ Dương sao? Hay là cậu gọi điện hỏi cậu ấy?

Ngu Nhan Trạch nghe vậy, vẻ mặt càng trở nên lúng túng hơn.

Anh ta đương nhiên biết rằng Đoàn Kiệt nói vậy để mỉa mai mình nhưng bây giờ anh ta có việc nhờ và người ta, cho dù Đoàn Kiệt có mỉa mai khiến anh ta khổ sở thế nào đi nữa thì anh ta cũng không thể tỏ thái độ.

Bởi vậy lúc này Ngu Nhan Trạch cũng chỉ có thể gượng cười, sau đó lên tiếng với giọng hơn khàn: Tôi không có số điện thoại của cậu ấy.

Ồ. Đoàn Kiệt nghe tới đây liền gật đầu: Nếu đã vậy thì chi bằng Nhan Trạch cậu hãy đợi Sơ Dương một chút nữa, cậu ấy đi được một lúc rồi, chắc cũng sắp về.

Nói tới đây, ý của Đoàn Kiệt đã vô cùng rõ ràng.

Anh là người quản lý của Diệp Sơ Dương chắc chắn có số điện thoại của cô nhưng lúc này đây anh không có ý định nói cho đối phương biết.

Nếu không đó sẽ là hành vi phản bội Cửu thiếu nhà họ.

Những việc như thế Đoàn Kiệt đương nhiên sẽ không làm.

Cũng chính vì vậy, Đoàn Kiệt nói xong liền thản nhiên quay người rời đi, không buồn nhìn Ngu Nhan Trạch thêm chút nào nữa.

Ngu Nhan Trạch tuy cảm thấy bẽ mặt nhưng cũng có thể hiểu được cảm giác của đối phương.

Vì vậy, khi Tống Linh bước tới, anh ta cũng chỉ lạnh nhạt liếc nhìn đối phương.

Cậu nghe Đoàn Kiệt nói rồi đây, lẽ nào tới tận lúc này rồi cậu vẫn cho rằng Diệp Sơ Dương sẽ tha thứ cho cậu? Tống Linh lạnh nhạt hỏi.

Tại sao lại không? Việc này đúng là tôi đã làm sai, Đoàn Kiệt không nể mặt tôi cũng là điều rất bình thường. Ngu Nhan Trạch lạnh nhạt nói.

Bất ngờ nghe được câu nói như vậy, Tống Linh thực sự muốn bật cười vì giận.

Cậu đúng là ngu hết thuốc chữa. Tống Linh cười nhạt một tiếng, sau cùng cũng không nói gì mà bước về phòng mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.