Đoạn Kiệt dường như cũng khá bất ngờ vì cô gái này bất ngờ hỏi một câu như vậy nhưng trong lòng cũng cảm thấy tò mò, anh quay đầu nhìn sang Cửu thiếu nhà mình.
Diệp Sơ Dương mỉm cười nhìn hai người, thần sắc thản nhiên giải thích: Tên nước hoa là Juvenile, tôi nghĩ chắc nó đại diện cho thời niên thiếu của ngài Lance. Là thời niên thiếu chắc chắn sẽ có cảm giác đó.
Dịu nhẹ, ngập tràn mùi vị của tình yêu, mang thêm hương thơm phóng khoáng của coca.
Mũi của Diệp Sơ Dương vô cùng nhạy bén, mặc dù không được đào tạo bài bản nhưng có thể phân biệt được mấy loại mùi vị trong Juvenile.
Cùng với việc Diệp Sơ Dương dứt lời, cô gái kia lập tức thay đổi hẳn thái độ, khẽ cúi lưng trước cô, sau đó lùi sau vài bước rời đi.
Đoàn Kiệt ngạc nhiên nhìn hành động của cô gái, vừa định hỏi là chuyện gì thì ở góc cầu thang có một người bước ra.
Đó là một chàng trai tóc vàng mắt xanh.
Chàng trai này chừng hai mươi lăm tuổi, anh mặc một bộ vest màu mận tím, nhìn khá bảnh bao và cao quý.
Dù sao thì cũng là tới để tranh giành vị trí người đại diện của Carol bởi thế Diệp Sơ Dương cũng có biết đôi chút về người xuất hiện trước mặt mình.
Thái tử của Carol, Lance Carol.
Cô còn đang suy nghĩ thì thấy chàng trai trước mắt giơ tay về phía mình: Chào cậu, cho tôi xin phép được tự giới thiệu, tôi là Lance Carol.”
Nghe vậy Diệp Sơ Dương cũng thò tay ra: Tôi là Diệp Sơ Dương!
Tôi biết cậu, cậu là cháu của Diệp. Lance nhướng mày nhìn cô, nói một câu khiến Diệp Sơ Dương cảm thấy khá kinh ngạc.
Có điều...
Diệp Sơ Dương thầm nhướng mày, sau đó làu bàu trong bụng, rõ ràng cô là bà xã của Diệp Tu Bạch.
Có điều, lời như vậy không thể nói ra ngoài, tránh làm người ta khiếp sợ.
Diệp Sơ Dương liền thuận theo lời của đối phương nói tiếp: Ngài Lance quen với chú út của tôi sao?
Đúng vậy, từng có duyên gặp mặt Diệp một lần trong một cuộc đấu giá. Lance cười nói: Hôm nay mọi người tới đây đúng là khiến tôi rất bất ngờ, đương nhiên điều khiến tôi bất ngờ hơn cả là cách lý giải của cậu đối với Juvenile.
Lời này vừa nói xong, Diệp Sơ Dương và Đoàn Kiệt đều hiểu được mọi chuyện.
Xem ra vị thái tử trước mắt này đã đợi sẵn ở đây.
Nghĩ cũng đúng.
Khi đi qua đại sảnh, chắc rằng sẽ có rất nhiều người ngửi thấy mùi nước hoa Juvenile, sau đó nói tới mùi vị này cũng không phải điều kì lạ.
Lance sau khi nói xong câu đó lại nói tiếp với Diệp Sơ Dương: Không biết Diệp Cửu thiếu có thể cùng tôi tới phòng nghỉ thảo luận một chút được không?
Đương nhiên, đó là vinh hạnh của tôi.
Sau vài phút, ba người liền tới phòng chờ.
Lance dặn dò thư kí mang cà phê lên sau đó mới chống cằm nhìn Diệp Sơ Dương: Diệp Cửu thiếu, cậu thấy sao về dòng nước hoa Juvenile này?
Diệp Sơ Dương nghe vậy liền mỉm cười: Tôi chỉ có thể nói rằng về phương diện chuyên nghiệp, tôi không nhìn ra gì cả, còn về phương diện phi chuyên nghiệp...
Thiếu niên nói tới đây thì cố tình dừng lại một chút, sau đó cô mới tiếp tục: Nếu như tôi đoán không sai, ngài Lance chắc đang vĩnh biệt thời niên thiếu? Hoặc nói chính xác hơn cả là vĩnh biệt tình yêu của anh.
Ồ? Sao lại nói vậy?
Tôi người thấy rất nhiều mùi vị trong Juvenile, nhưng chỉ có mùi hương hoa sơn chi có lẽ không có liên quan gì tới anh. Diệp Sơ Dương bình tĩnh giải thích.
Nghe vậy, Lance liền nở một nụ cười mang ẩn ý sâu xa: Cậu nói không sai.