Một năm cũng chỉ có một cơ hội gặp mặt con trai, Diệp Hành Nhiên sao có thể không về?
Diệp Tu Bạch trầm ngâm một lát sau đó mới nói khẽ: Tiểu Cửu, đừng thành kiến với ba cậu như vậy.
Trong không gian tĩnh lặng bất ngờ vang lên một câu nói như thế khiến Diệp Sơ Dương khá bất ngờ quay đầu lại.
Kết quả liền bắt gặp thần sắc khá phức tạp trên gương mặt đối phương.
Cô liền nhận ra có điểm gì đó không ổn.
Nhưng cuối cùng cũng không hề nói gì.
Anh thấy cô như vậy, thần sắc bình tĩnh nói: Ba của cậu đã biết chuyện của chúng ta rồi.
Diệp Sơ Dương: …
Diệp Sơ Dương: … Chú nói gì cơ? Gió to quá cháu nghe không rõ.
Ngay khi nghe rõ câu nói này, gương mặt bình thản của thiếu niên giống như bị thạch hóa sau đó phong hóa. Trên mặt xuất hiện vô vàn vết nứt, dáng vẻ không dám tin vào điều mình nghe được.
Thấy vậy, thần sắc của người đàn ông lập tức dịu xuống, đôi mắt phượng thăm thẳm thoáng qua ý cười.
Anh giơ tay đặt lên đầu người thiếu niên, khẽ cười nói: Ba cậu biết hết mọi chuyện của cậu. Vì thế Tiểu Cửu à, thực ra ba cậu rất tốt.
Diệp Tu Bạch đã nói tới nước này rồi, trong lòng Diệp Sơ Dương cũng có chuẩn bị.
Chỉ có điều…
Cô ngờ vực hỏi: Ba cháu sau khi biết cháu thích đàn ông lại không đánh chết chú sao?
Diệp Sơ Dương tin chắc điều này, nếu như người biết là ông nội, cô hoặc Diệp Tu Bạch, một trong hai người sẽ bị đánh.
Đánh chết thì không thể nhưng rất có thể sẽ bị đánh cho tàn phế.
Nhưng bây giờ thấy chú út mình mặt mày tươi tỉnh, cô cảm thấy ba cô hình như rất dễ nói chuyện.
Nhưng cô không ngờ rằng…
Khi cô vừa dứt lời, Diệp Tu Bạch liền trầm ngâm một lát.
Sau đó bắt đầu cởi áo, mặt không cảm xúc.
Diệp Sơ Dương: ...
Khi thiếu niên còn đang ngờ vực thì thấy áo vest của anh đã được cởi ra, để lộ chiếc áo sơ mi trắng bên trong, sau đó, thiếu niên tiếp tục tròn mắt, Diệp Tu Bạch thản nhiên cởi cúc áo.
Bên dưới lớp áo sơ mi, Diệp Sơ Dương nhìn thấy rõ trên lưng anh toàn là những vết bầm tím.
Những vết bầm đó rất dài, chắc là vết bị gậy đánh.
Diệp Sơ Dương lập tức biết được nguồn gốc của những vết tích này.
Cô thận trọng giơ tay, ngón tay mềm mại khẽ đặt lên những vết đánh đó, Diệp Tu Bạch có thể nghe thấy được giọng cô hơi run run.
Ba cháu đánh chú? Có đau không?
Diệp Tu Bạch nghe vậy gật đầu, đúng là Diệp Hành Nhiên đánh, nhưng đau hay không….
Hình như cũng không đau lắm.
Diệp Tu Bạch hắng giọng một tiếng, thản nhiên nói đại: Đau!
Nghe thấy vậy, sống mũi Diệp Sơ Dương lầm tức chun lại.
Rõ ràng biết đáp án là vậy nhưng bây giờ nghe thấy từ miệng Diệp Tu Bạch nói rằng đau, Diệp Sương cảm thấy tim mình cũng rất đau.
Giống như bị kim châm vậy.
Theế là cô lặng lẽ một lát sau đó mới nói khẽ: Lúc đó chú nên đánh trả.
Tiểu Cửu, đó là ba cậu. Tay đang mặc áo của Diệp Tu Bạch dừng lại.
Khi chú đánh ông ấy ông ấy không phải ba cháu, đánh xong rồi cháu lại thừa nhận ông ấy là ba cháu. Thiếu niên nói rất nghiêm túc.
Diệp Tu Bạch: …
Nếu như Diệp Hành Nhiên nghe được câu nói này chắc sẽ tức hộc máu.
Anh bật cười lắc đầu, không nói thêm gì nữa.