Nói thật lòng, Diệp Tu Bạch cho rằng mình đã rất nể mặt Diệp Hành Nhiên rồi.
Trong tình hình này, tuy anh hôn thằng nhóc nhà mình nhưng vẫn không hề hôn sau.
Có điều chỉ vậy thôi cũng đủ để người làm ba như Diệp Hành Nhiên tức đỏ mắt.
Ông nhìn thấy chiếc bình hoa bên cạnh mình, liền cầm lấy bình hoa không hề do dự ném về thẳng về phía Diệp Tu Bạch, vừa ném còn vừa giậm chân chửi: Mẹ kiếp, Diệp Tu Bạch chú muốn chết phải không? Khốn nạn, sao chú có thể giở trò dê xồm trước mặt tôi, cho chết này!
Diệp Hành Nhiên thực sự thấy rằng mình tức muốn chết.
Ông có nằm mơ cũng không thể ngờ rằng gã Diệp Tu Bạch này bây giờ lại mặt dày tới cảnh giới này.
Ông cho rằng nếu mình không dạy bảo anh ta một trận thì sẽ thật có lỗi với cú sốc này.
Thế là một bình hoa nọ đã bị ông ném bay đi như vậy.
Lúc này Diệp Sơ Dương vẫn còn đang ngây người do bị nụ hôn bất ngờ của anh làm cho choáng váng, vừa ngước mắt lên liền nhìn thấy một chiếc bình hoa to tướng bay tới.
Diệp Sơ Dương giật mình run hết cả người.
Sau đó chân cô giẫm lên sofa, hai tay ôm chặt lấy chiếc bình hoa đang bay tới.
Cũng không biết có phải vì quán tính hay không, khi cô đón được bình hoa cả người liền ngã ngửa ra sau sofa.
Cảnh này khiến Diệp Hành Nhiên vô cùng hốt hoảng, người đàn ông trung niên lập tức không hề do dự chạy thẳng về phía Diệp Sơ Dương. Chỉ có điều...
Ông còn chưa tới nơi, Diệp Sơ Dương đã được người đàn ông bên cạnh giữ lại, nhân tiện bế luôn lên, đặt nhẹ nhàng xuống sofa.
Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt nhìn người đàn ông bên cạnh rồi lại ngẩng đầu nhìn Diệp Hành Nhiên mặt đã đen như đít nồi, gượng cười bối rồi: Ba à, bình hoa này rất đắt tiền, chúng ta tiết kiệm một chút.
Không cần tiết kiệm tiền, dù sao thì chú út con có rất nhiều tiền. Khi Diệp Hành Nhiên nói những lời này, toàn thân ông đang bốc khói đen sì.
Ông thực sự không thể ngờ rằng hành vi vừa rồi của mình lại vô tình khiến cho Diệp Tu Bạch có thêm một cơ hội tiếp cận bảo bối của ông, tức chết đi được!
Diệp Hành Nhiên mặt đen như đít nồi chỉ vào mũi Diệp Tu Bạch mà mắng: Ông đây tuy đồng ý với việc của hai đứa, nhưng chú cũng làm ơn nghĩ cho tôi có được không? Chú không sợ mất mặt như tôi thì sợ!
Anh cần thể diện thì liên quan gì tới em!
Thực ra Diệp Tu Bạch suy nghĩ rất đơn giản.
Anh chỉ nắm tay thằng nhóc nhà mình mà thôi, Diệp Hành Nhiên phản ứng gắt thế làm gì?
Đúng là kém cỏi.
Diệp tam gia trong lòng nảy sinh sự xem thường không hề nhỏ với bố vợ Diệp Hành Nhiên chắc cũng không thể ngờ được rằng, đợi rất nhiều năm sau, anh cũng giống hệt Diệp Hành Nhiên, thậm chí còn hơn cả ông.
Diệp Sơ Dương ôm một chiếc bình hoa lớn, liếc nhìn Diệp Tu Bạch và Diệp Hành Nhiên một lượt, cuối cùng lại lặng lẽ đặt bình hoa về chỗ cũ, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía sau Diệp Hành Nhiên, gọi một tiếng Ông.
Vừa dứt lời cả Diệp Hành Nhiên và Diệp Tu Bạch đều không hề do dự, lập tức quay đầu nhìn về phía ông lão đang chống gậy trên cầu thang.
Diệp Hành Nhiên: …
Diệp Tu Bạch: …
Ba họ xuất hiện từ khi nào vậy?
Nhất thời sắc mặt của hai người đàn ông trở nên vô cùng quái dị.