Sau khi Bách Minh Nguyệt rời khỏi phòng khách, Diệp Sơ Dương ngồi trên ghế sofa nhướng mày.
Và ngay lúc này, quản gia nhà họ Diệp không biết từ đâu xuất hiện, cúi người cung kính bảo: Cửu thiếu, cần chuẩn bị bữa ăn sáng không?
Diệp Sơ Dương: ...
Động tác này quả thật khiến người ta sững sờ.
*
Mấy ngày tiếp theo sau, bầu không khí của nhà họ Diệp có chút đơ cứng gượng gạo.
Bách Minh Nguyệt như người ngoài, không bao giờ xen được vào thế giới của người nhà họ Diệp.
Vào buổi tối đêm giao thừa, Bách Minh Nguyệt chỉ dùng bữa qua loa rồi rời khỏi, còn Diệp Hồng Quân cũng chỉ ăn vài đũa, bèn mang theo chuỗi phật châu trở về phòng mình.
Diệp lão thấy chỉ còn lại ba người, tâm trạng phức tạp dùng tay vuốt ấn đường, đôi mắt già nua ánh lên vẻ thất vọng buồn bã.
Vốn dĩ không phải như vậy.
Diệp lão than thở một tiếng: Rốt cuộc tại sao vậy?
Nghe lời, bàn tay gắp đồ ăn cho bảo bối nhà mình của Diệp Hành Nhiên bỗng khựng lại, tiếp đó nói bâng khuâng: Cha, thả lỏng chút. Hay là tối đi bar vui vẻ với con chút?
Diệp Sơ Dương: ...
Diệp Tu Bạch: ...
Hai người nhìn mặt nhau, trong lòng nghĩ thầm Diệp Hành Nhiên sống tới tuổi này mà chưa bị Diệp lão đánh chết quả thật là kì tích.
Nhân lúc Diệp Sơ Dương đang không chú ý, tiếng khàn của Diệp lão vang lên: Con ở yên trong nhà bộ chết hay sao? Hả!
Không chết, nhưng sẽ cảm thấy lạnh lẽo. Diệp Hành Nhiên đặt miếng thịt kho vào chén của Diệp Sơ Dương, tiếp tục mở miệng hờ hững, hoàn toàn không ý thức được việc mình đang chọc điên ông lão.
Diệp lão quả thật bị chọc tức.
Nhưng ngày giao thừa đánh nhau với con trai mình quả thật không được dễ nhìn cho lắm, nên ông chỉ hừ nhẹ một tiếng: Tôi thấy anh sớm muộn gì cũng chết trên người đàn bà.
Diệp Hành Nhiên: Không đâu, con còn khỏe mạnh lắm. Vả lại con còn phải sống đến lúc chứng kiến Tiểu Cửu bước vào lễ đường thành hôn cơ.
Nửa câu trước người đàn ông còn bông đùa cười giỡn, khi nói đến nửa câu sau, ánh nhìn như vô tình lướt nhẹ lên người của kẻ nào đó, sau đó nở nụ cười yêu thương với Diệp Sơ Dương.
Diệp Sơ Dương: ...
*
Sau bữa cơm tối, Diệp lão về ngủ trước, còn Diệp Hành Nhiên như lời ông bảo, lái xe đến quán bar.
Thoáng chốc, trong phòng khách chỉ còn lại Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch.
Mặc dù trước khi rời khỏi Diệp Hành Nhiên đã cảnh cáo Diệp Tu Bạch đừng giở trò động tay động chân với bảo bối nhà mình, nhưng ông vừa rời khỏi, Diệp Tu Bạch nhanh chóng nắm tay cậu nhóc nhà mình đi dạo trong khu vườn.
Bắn pháo hoa không?
Người đàn ông quay đầu cúi mặt hỏi.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương chớp mắt: Có thể thả pháo hoa sao?
Theo quy định thông thường, bắn pháo hoa hình như sẽ bị phạt, tuy Diệp Sơ Dương cảm thấy Diệp Tu Bạch sẽ không thèm để ý đến mức phạt, nhưng đây không phải là mấu chốt, vấn đề nằm ở chỗ sẽ gây ô nhiễm bầu không khí.
Rất hiển nhiên, Diệp Tu Bạch cũng biết rõ điều này.
Vì vậy, lúc thiếu niên vừa dứt lời, anh đã đi sang một bên ôm thùng pháo hoa ra.
Diệp Sơ Dương đứng bên cạnh, thấy người đàn ông cúi người mở thùng, trong đó lộ ra đống cây pháo được xếp ngăn nắp gọn gàng.
Diệp Sơ Dương: ...
Chú lấy từ đâu ra thế?
Túc Nhất tìm giúp, cậu ta bảo thời nay cô gái nào cũng thích những thứ này.
Nghe lời, đôi mày tinh tế của Diệp Sơ Dương nhíu chặt: Chú út à, chú không cảm thấy lời nói của chú rất có vấn đề hay sao?