Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 362: Chương 362




“Hử?” Người đàn ông nghe thấy lời này của tên nhóc con nhà mình lập tức có chút nghi hoặc nhướng mày lên.

Thấy vậy, Diệp Sơ Dương khẽ cười: “Alice thích trêu ghẹo những nam sinh đẹp trai.”

Diệp Tu Bạch: “……”

Nhìn thấy dáng vẻ trầm mặc của người đàn ông, Diệp Sơ Dương cũng đã biết được đáp án. Cô không chút do dự ngước mắt lên trời ngao ngán rồi hỏi: “Ai nói với chú đấy?”

Diệp Tu Bạch: “…..Lục Cảnh Hoành.”

Diệp Sơ Dương: “Chú út à, bạn gay này của chú đúng là cái gì cũng biết.”

Với câu nói này của Diệp Sơ Dương thì Diệp Tu Bạch cũng rất muốn biểu thị sự tán đồng sâu sắc. Dù gì thì Lục Cảnh Hoành quả thật không phải là một bà tám thích tám chuyện bình thường.

*

Buổi chiều hôm ấy, sau khi có sự toạ trấn của Diệp Tu Bạch, Alice quả thật đã bớt phóng túng đi ít nhiều.

Chỉ có điều là dường như đối phương cũng đoán ra được mối quan hệ giữa Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch nên trong lúc quay Diệp Tu Bạch thường xuyên nhận được những ánh mắt không mấy thiện cảm từ Alice, thậm chí còn có thể gọi đó là khiêu khích.

Đáp lại, Diệp Tu Bạch chỉ liếc cô ta với một ánh mắt lãnh đạm rồi không chút cảm xúc tiếp tục chờ đợi tên nhóc con nhà mình quay xong.

Nói thực lòng thì sự khiêu khích này của Alice anh chẳng chút bận tâm.

Dù gì thì~~~

Ai là winner thì mọi người nhìn vào cũng thấy rõ.

Diệp Sơ Dương sau khi quay nốt quảng cáo của ngày hôm nay liền quay về bên cạnh chú út nhà mình, cô đang định nói gì đó liền nghe thấy một giọng nữ từ phía sau vọng lại: “Diệp, cùng ăn cơm nhé?”

Nghe vậy, Diệp Sơ Dương quay người lại nửa cười nửa không nhìn Alice rồi cô giơ tay lên chỉ về phía chú út nhà mình, cười nói: “Xin lỗi nhé, hôm nay tôi có hẹn rồi.”

Lời vừa dứt, Alice lại thở dài một tiếng rồi vẫy vẫy tay với Diệp Sơ Dương: “OK OK, vậy tôi không quấy rầy hai người hẹn hò nữa.”

Nói xong, Alice liền quay người đi khỏi.

Ngọn gió thổi vào vạt váy màu đỏ của đối phương lộ ra đôi chân thon dài trơn tru thẳng tắp.

Thấy vậy, Diệp Sơ Dương không kiềm nổi khẽ nhếch môi cười, thế nhưng nụ cười còn chưa tắt thì khuôn mặt cô lại một lần nữa bị bàn tay của người đàn ông ấy quay ngoắt lại.

Diệp Tu Bạch nhìn cô, giọng nói trầm khàn lãnh đạm: “Có đẹp không?”

Diệp Sơ Dương: “Chú muốn nghe cháu nói thật hay là nói dối?”

Diệp Tu Bạch vốn tưởng tên nhóc con nhà mình sẽ nói những lời nghiêm chỉnh như là “không đẹp gì cả”, ai ngờ hắn lại thốt ra câu này.

Trong phút chốc, Diệp Tu Bạch cảm thấy bản thân mình đang chịu sự đả kích to lớn.

Anh trầm mặc liếc cậu thiếu niên một cái rồi nhả ra hai chữ: “Nói dối.”

Thấy vậy Diệp Sơ Dương liền bật cười, cô xua xua tay với người đàn ông rồi làm bộ dạng vô cùng lưỡng lự: “Không đẹp.”

Diệp Tu Bạch: “……”

Diệp Tu Bạch nhìn cô chằm chằm một giây rồi quay người bước đi.

Anh hoàn toàn không để ý tới cậu thiếu niên đang cười tươi rói ở phía sau.

Quả thật là Diệp Sơ Dương không nén nổi.

Cô nghĩ tới các kiểu phản ứng của Diệp Tu Bạch khi nghe cô nói câu này nhưng không ngờ là đối phương lại quay người bước đi.

Hình như là thật sự có chút đáng yêu.

Cô cười rồi chạy lên phía trước đưa tay ra ôm lấy bả vai của người đàn ông rồi ngó mặt lên từ phía sau, cô nhướng mày hỏi: “Chú út à, chú giận đấy à?”

Cô vừa hỏi xong thì người đàn ông liền quay người lại, anh cúi đầu xuống nhìn chằm chằm vào tên nhóc con nhà mình.

Sắc mặt anh không chút cảm xúc nói: “Diệp Sơ Dương à, không ai nói với cậu là đàn ông cũng cần dỗ dành à? Cô ta đẹp ở chỗ nào cơ chứ? Thẩm mỹ của cậu đúng là có vấn đề.”

Diệp Sơ Dương: “.......Cháu cảm thấy câu này chú nói có vấn đề, dựa theo logic của chú thì cháu thích chú cũng là thẩm mỹ có vấn đề à?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.