Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 36: Chương 36




Diệp Sơ Dương và Ôn Phi Vũ người hỏi kẻ đáp, thời gian trôi đi rất nhanh.

Thiếu gia, tới công ty rồi.

Chú Lưu dừng xe ở bãi đỗ xe, quay đầu lại thông báo.

Nghe xong, Ôn Phi Vũ liền ngẩng đầu nhìn địa điểm ngoại cửa sổ, sau đó vội giơ tay đập lên đầu: Nhìn tôi này, nói chuyện tới quên giờ giấc!

Nói xong, Ôn Phi Vũ liền xuống xe trước, sau đó lại vọng qua bên kia giúp Diệp Sơ Dương mở cửa xe.

Chú Lưu thấy vậy không khỏi sửng sốt...

Thiếu niên được thiếu gia nhà họ gọi là đại sư này, còn ít tuổi mà sao lại có bản lĩnh như vậy?

Phải biết rằng thiếu gia nhà họ từ nhỏ tới giờ luôn là người khó gần. Ấy vậy mà giờ đây... lại tình nguyện hạ mình đi mở cửa xe cho người khác?

Đúng là lạ đời rồi!

Đương nhiên, điều này chú Lưu chỉ dám nghĩ thầm trong bụng.

Diệp Sơ Dương sau khi xuống xe, người còn chưa đứng vững đã nghe thấy Ôn Phi Vũ nói: Đại sư, ba mẹ tôi đã đợi ở trong công ty rồi, chúng ta lên luôn bây giờ chứ?

Ừ. Thiếu niên gật đầu, đi phía sau Ôn Phi Vũ đi thang máy tới thẳng sảnh chính.

Vì muốn để Diệp Sơ Dương có thể thuận lợi quan sát kết cấu bên trong của công ty Giải Trí Tinh Quang nên ông bà Ôn cũng không gượng ép hẹn gặp ở phòng làm việc của tổng giám đốc mà chọn ở đại sảnh.

Cửa thang máy báo hiệu một tiếng sau đó mở ra, Ôn Phi Vũ dẫn Diệp Sơ Dương bước ra khỏi thang máy.

Người thanh niên vừa định quay đầu lại nói với Diệp Sơ Dương điều gì đó, thì bất ngờ có một giọng nói dịu dàng vui vẻ vang lên: Ôn thiếu? Sao hôm nay cậu lại có thời gian tới công ty thế này?

Bị người khác gọi tên, hơn nữa lại giọng nói mà mình không quen, Ôn Phi Vũ có chút mơ hồ, ngờ vực quay đầu nhìn lại.

Chỉ thấy có hai cô gái đang đứng cách mình chừng một mét ở phía trước. Người đi đầu là một cô gái chừng ngoài hai mươi tuổi, gương mặt tròn, mắt to, nhìn rất thông minh nhanh nhẹn, trên người mặc váy màu trắng khoác áo khoác lông màu hồng.

Dung mạo cũng tạm, đại khái đi theo phong cách dễ thương.

Ôn Phi Vũ không mấy ấn tượng với cô gái này, có điều thông qua lời nói của cô ta ban nãy có thể thấy cô ta phần lớn là nghệ sĩ của công ty họ.

Nếu như là trước đây, Ôn Phi Vũ sẽ chọc ghẹo cô gái này một lát nhưng hôm nay anh dẫn đại sư tới làm việc quan trọng, vì thế anh chỉ mỉm cười với đối phương sau đó nghiêng người, nói với thiếu niên sau lưng: Mời đại sư!

Diệp Sơ Dương khẽ đáp một tiếng, vừa ngẩng đầu lên cũng lập tức sững người.

Cô nghiêng đầu, bất ngờ bật cười.

Cùng lúc ấy, khi Ôn Phi Vũ còn đang ngờ vực, cô gái đứng trước mặt họ liền ngạc nhiên chỉ vào Diệp Sơ Dương lên tiếng: Diệp Sơ Dương? Sao cậu lại ở đây?

Ôn Phi Vũ: ...

Tình hình gì thế này?

Người thanh niên chớp mắt, quay đầu nhìn đại sư nhà mình tò mò hỏi: Đại sư, hai người quen biết sao?

Nghe vậy, Diệp Sơ Dương chậm rãi ngước mắt lên, giọng nói lạnh nhạt đáp một tiếng.

Ôn Phi Vũ mặc dù bình thường có vẻ hồ đồ nhưng cũng rất biết quan sát, vì thế anh có thể nhận ra đại sư nhà mình mặc dù quen biết với cô gái này nhưng quan hệ chắc chắn không tốt.

Thế là anh cũng không định dừng lại.

Có điều trước khi Ôn Phi Vũ lên tiếng, cô gái đó liền nói tiếp: Ôn thiếu, sao anh lại đi cùng với một gã chuyên đóng vai quần chúng vậy? Có phải Diệp Sơ Dương đã lừa anh không?

Đóng vai quần chúng?

Nghe thấy mấy từ này, Ôn Phi Vũ lập tức trợn tròn mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.