Cái này thì phải kiểm tra cụ thể mới biết được, rất có thể thân thể của Tề Anh đã được nối lại.
Kim Lâu Lương nheo mắt nhìn lại xung quanh quan tài, ông giơ tay đặt lên bộ xương trắng trầm ngâm một lúc.
Thấy vậy Diệp Sơ Dương cũng không hề do dự, cô đứng bên cạnh Lâu Kim Lương, ánh mắt nhìn lên bộ xương.
Một lát sau, cô chậm rãi nói: Người này chắc là Tề Anh rồi, nhìn xương chân của ông ta, rõ ràng từng bị gãy.
Nghe vậy mọi người liền nhìn theo ánh mắt Diệp Sơ Dương.
Chỉ thấy nơi mà ngón tay trắng ngần thon dài của cô đang chỉ là một khúc xương chân.
Nếu chỉ liếc mắt nhìn qua thì đúng là sẽ không nhìn ra điểm gì kì lạ nhưng nếu nhìn cẩn thận thì có thể thấy rằng khúc xương đó bị lệch, nếu như chỉ dựa vào điểm này nói người này trước khi chết từng bị ngũ mã phanh thây thì hình như cũng không có vấn đề gì.
Chỉ có điều...
Tại sao lại có người đặt quan tài của Tề Anh ở đây? Hơn nữa làm giả mộ của Hách Liên Bột Bột nhằm mục đích gì? Lâu Kim Lương hỏi.
Ông là người trộm mộ, biết rất nhiều kiến thức về trộm mộ, những về những việc này thì không hiểu rõ lắm.
Mạt Đình Xuyên sau khi nghe Lâu Kim Lương nói vậy liền nhìn về phía Diệp Sơ Dương.
Quả nhiên giọng nói hơi khàn có phần mỉa mia của thiếu niên vang lên.
Đối với một người đã chết mà nói, ông ta không thể phân biệt rõ ràng mộ thất của Hách Liên Bột Bột mà mình đang nằm là thật hay giả, Tề Anh trước khi chết từng bị ngũ mã phanh thây, vì thế không thể vào luân hồi, trong lòng oán hận. Thời gian ngàn năm trôi qua, oán khí như vậy đã tích tụ tới đỉnh điểm.
Diệp Sơ Dương bình tĩnh nhìn đám đông đang chau mày, tiếp tục lên tiếng: Lương Thanh Bình di dời quan tài của Tề Anh tới đây, Tề Anh nhìn thấy mộ thất này là mộ thất của người mà mình căm ghét nhất sẽ thế nào đây?
Đương nhiên là oán khí bộc phát.
Hơn nữa thành phố W từng là đế đô thời đó, bên trên lại có một tòa pháo đài đè xuống, những việc này đều khiến Tề Anh nhớ tới việc lúc sinh thời. Lâu dần, oán khí sát khí sẽ không thể kiềm chế được nữa.
Diệp Sơ Dương vừa nói vừa quay đầu nhìn Lâu Kim Lương: Có cách nào giải quyết hài cốt của Tề Anh không?
Lâu Kim Lương nghe vậy liền lắc đầu: Nơi này không thuộc về Tề Anh, phải chuyển Tề Anh về mộ thất của ông ta.
Vừa dứt lời, mấy người lại trầm ngâm.
Diệp Sơ Dương xua tay với mọi người ra hiệu mọi người hãy lùi lại sau, sau đó liền ném thứ gì đó vào trong quan tài.
Không phải nói rằng Lương Thanh Bình ở bên ngoài sao, chúng ta ra ngoài xem sao.
Vậy còn nơi này thì sao? Mạt Đình Xuyên nói.
Tôi tạm thời phong ấn sát khí trên quan tài lại. Có điều với oán hận của Tề Anh, cùng lắm có thể phong ấn hai ngày. Muốn cởi chuông cần có người buộc chuông, việc này các anh phải để Lương Thanh Bình giải quyết. Diệp Sơ Dương nhướng mày nhìn Mạt Đình Xuyên.
Mạt Đình Xuyên nghe thấy vậy có cảm giác mình nghe nhầm.
Diệp Sơ Dương không phải thầy phong thủy sao? Hơn nữa bây giờ cô đã phân tích hết mọi thứ ra rồi, sao lại còn giao cho Lương Thanh Bình?
Mạt Đình Xuyên nhíu mày, rốt cuộc vẫn không nhịn nổi liền hỏi: Diệp Cửu thiếu không thể giúp đỡ giải quyết sao?
Có thế. Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt liếc nhìn Mạt Đình Xuyên, chắc cũng đã nhìn ra đối phương muốn nói gì, cô đành chỉ nhún vai: Nhưng tôi không có pháp khí, vì thế các anh tìm Lương Thanh Bình trước đi, nhớ người ta nể tình chính phủ các người cung phụng như báu vật sẽ hồi tâm chuyển ý, quyết định thu dọn bãi chiến trường này thì sao.