Theo như tính cách của Diệp Sơ Dương, khi nghe Mạt Đình Xuyên nói câu này liền muốn từ chối.
Nhưng ngẫm lại, Lương Thanh Bình là kẻ nham hiểm độc ác, trời mới biết được lão ta lại định giở trò gì.
Thế là Diệp Sơ Dương đành phải một mình bay tới thành phố W.
Còn Diệp Tu Bạch, mấy hôm nay dường như khá bận. Diệp Sơ Dương thấy đối phương ngày ngày nhốt mình trong thư phòng cũng ngại không nỡ làm phiền anh, hơn nữa khi đối phương nói muốn đi cùng đã bị cô hùng hồn từ chối.
Dù sao thì đây cũng không phải là chuyện gì to tát, chỉ là đi gặp Lương Thanh Bình mà thôi.
Diệp Sơ Dương sau khi tới thành phố W liền có Mạt Đình Xuyên tới đón, đưa thằng tới nhà giam Lương Thanh Bình, Mạt Đình Xuyên nháy mắt ra hiệu cho cô còn mình quay người bước đi.
Thấy vậy thiếu niên liền chậm rãi mỉm cười, bước tới phòng giam của Lương Thanh Bình.
Mấy ngày không gặp, Lương Thanh Bình tiều tụy không ít.
Người đàn ông trung niên ngồi trên mặt đất, quần áo có vẻ nhàu nát bốc mùi khá nồng nặc.
Diệp Sơ Dương đứng trước mặt người đàn ông trung niên này, thần sắc lạnh nhạt khoanh tay trước ngực nhìn ông ta, sau đó người hơi dựa ra sau, dựa lên song sắt, thong thả hỏi: Ông tìm tôi?
Nghe vậy, Lương Thanh Bình vốn đang nhắm mắt liền từ từ mở mắt ra.
Hai đồng tử của người đàn ông trung niên cứ như thế nhìn chằm chặp thiếu niên trước mắt.
Nếu như Diệp Sơ Dương đổi lại là người khác, bị một đôi mắt đáng sợ như vậy nhìn chằm chặp chắc chắn sẽ không kìm chế nổi run rẩy.
Chỉ có điều sắc mặt Diệp Sơ Dương vẫn vô cùng bình tĩnh, thậm chí có phần khinh miệt.
Sau khi nhìn Diệp Sơ Dương một hồi, Lương Thanh Bình cuối cùng mới lên tiếng: Cậu và Diệp Sơ có quan hệ gì?
Tại sao tôi phải nói cho ông biết? Diệp Sơ Dương thản nhiên mỉm cười: Ông là một kẻ phản đồ của Huyền Môn, chó săn của Huyết Nhẫn Giáo tới hỏi tôi vấn đề này? Không thấy mỉa mai sao?
Vì thế cậu quả nhiên có liên quan với Diệp Sơ? Lương Thanh Bình cười nhạt: Chả trách bộ dạng này cũng đáng ghét y như cô ta vậy.
Diệp Sơ Dương: ... Cô đáng ghét ở đâu chứ? Đúng là không có mắt thẩm mỹ.
Diệp Sơ Dương trợn ngược mắt: Ông tìm tôi tới đây chỉ để nói những lời vô bổ này với tôi sao?
Lương Thanh Bình nghe vậy khẽ bật cười, ông ta từ từ đứng dậy, chậm rãi nói: Đương nhiên là không phải, tôi chỉ hiếu kì sao cậu có thể nhìn ra những điểm cổ quái của pháo đài.
Nghe Lương Thanh Bình nói vậy, Diệp Sơ Dương lập tức cảm thấy nực cười.
Cô xua tay với người đàn ông, dùng giọng điệu vô cùng ngẫu hứng nói: Tôi nghiêm trọng nghi ngờ ông đang sỉ nhục IQ của tôi. Sát khí xung thiên như vậy rồi, một thầy phong thủy có chút ít năng lực cũng có thể nhìn ra được mà?
Nếu như Lương Thanh Bình nói thứ dưới pháo đài.
Thực ra thầy phong thủy am hiểu về lịch sử là có thể đoán ra.
Chỉ có điều cô có sự giúp đỡ của chuyên gia trộm mộ Lâu Kim Lương nên mới hiểu nhanh hơn mờ thôi.
Sau khi mỉm cười, Diệp Sơ Dương lại nhướng mày: Nói ra tôi cũng rất muốn biết, tại sao ông lại tốn nhiều công sức để làm việc đó vậy?
Không phải cậu cũng quen biết với Diệp Sơ sao? Cô ta không nói với cậu rằng tôi có sở trường tế sống sao? Lương Thanh Bình mỉm cười, Đương nhiên là để tế sống tính mạng người dân của cả thành phố W rồi.
Nguyên nhân? Diệp Sơ Dương lại hỏi.
Lương Thanh Bình: Cậu nghĩ tôi sẽ nói cho cậu biết sao?
Nói xong người đàn ông liền cười mỉa mai: Chi bằng thế này, câu nói cho tôi biết rốt cuộc cậu và Diệp Sơ có quan hệ thế nào, tôi sẽ nói cho cậu biết nguyên nhân tiến hành tế sống?