Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 400: Chương 400




Nhưng sự giận dữ đó nhanh chóng biến mất.

Cô ta lùi lại sau một bước, dáng vẻ tủi thân nói: Sơ Dương, có phải cậu hiểu nhầm gì không? Tôi thực sự chỉ muốn tìm cậu thảo luận kịch bản mà thôi. Không có ý gì khác.

Vừa dứt lời, Diệp Sơ Dương liền nheo mắt xua tay: Đúng vậy, tôi cũng chỉ là đơn thuần từ chối chị mà thôi, cũng không có ý gì khác.

Trình Tử Giai: ...

Chỉ một chút thời gian vậy thôi nhưng sắc mặt Trình Tử Giai đã hoàn toàn sa sầm.

Cô ta không ngờ rằng Diệp Sơ Dương ngang như vậy.

Xem ra muốn tìm được điểm đột phá trên người người thiếu niên trước mặt này hình như là một việc vô cùng khó khăn?

Sắc mặt cô gái sa sầm đứng sang một bên, khi đang định nói gì thì bất ngờ nghe thấy giọng nói chậm rãi của thiếu niên tiếp tục vang lên: Trình Tử Giai, không có việc gì thì đừng lãng phí thời gian với tôi, cả thiên hạ này đều biết tôi thích đàn ông.

Vừa dứt lời, đợi tới khi Trình Tử Giai ngước mắt lên nhìn đã thấy thiếu niên mở cửa phòng, chỉ để lại cho cô ta một bóng lưng sau đó bước vào trong.

Cánh cửa đóng sầm một tiếng, Trình Tử Giai cười nhạt.

Hừ, thanh cao giả tạo. Ai không biết sau lưng Diệp Sơ Dương có người.

Lại còn thích đàn ông, chẳng qua chỉ là lí do không chấp cô mà thôi.

***

Diệp Sơ Dương đương nhiên không biết trong lòng Trình Tử Giai, câu nói cô thích đàn ông lại bị lí giải thành nhiều ý như vậy. Đúng là khiến người ta bất ngờ.

Sau khi đóng cửa lại, Diệp Sơ Dương hoàn toàn quên béng Trình Tử Nhai, lúc này cô chỉ muốn nhanh chóng đi tắm một cái.

Kết quả, cô vừa cầm áo chuẩn bị bước vào phòng tắm thì điện thoại đổ chuông.

Diệp Sơ Dương nheo mắt, cầm điện thoại lên, thấy màn hình hiển thị chat video cô liền rơi vào trầm ngâm.

Nếu như cô nhớ không nhầm, lúc nãy khi ăn cơm, Đoàn Kiệt còn nói với cô rằng Diệp Tu Bạch không cho cô uống rượu, có điều khi đó cô nói gì nhỉ?

Anh không nói, tôi không nói, ai biết được chứ?

Hơn nữa cô còn tự khen mình tửu lượng rất tốt.

Bây giờ nghĩ lại đúng là một lời khó nói hết được.

Nhìn điện thoại trong tay một hồi lâu, Diệp Sơ Dương cuối cùng đành chấp nhận số phận nhấn nghe máy.

Sau khi màn hình rung lên, gương mặt tuấn mỹ, tinh tế của Diệp Tu Bạch xuất hiện trước mặt Diệp Sơ Dương.

Thiếu niên nheo mắt nhìn đối phương một lát sau đó mới chậm rãi bò lên giường của mình, nằm ườn trên gối, chào Diệp Tu Bạch một tiếng: Chú út!

Nghe giọng nói có phần khàn khàn và uể oải, Diệp Tu Bạch lập tức sững người.

Sau khi sững sờ anh liền phát giác ra thằng nhóc nhà mình có điều không ổn.

Nhìn người trong màn hình một hồi lâu, Diệp Tu Bạch cuối cùng cũng phát hiện ra đôi mắt đào hoa của Diệp Sơ Dương rõ ràng đang long lanh đong đầy, mềm mại không thể ngờ tới, dưới ánh đèn, thiếu niên khẽ nhắm mắt, trên gò má trắng ngần có dấu vết ửng hồng...

Được rồi.

Chắc chắn là uống hơi quá chén rồi.

Không say nhưng tuyệt đối đã đạt tới mức chếnh choáng.

Nếu như anh nhớ không nhầm, hình như trước khi thằng nhóc nhà anh đi anh đã dặn dò người quản lý đó một cậu, để ý kĩ thằng nhóc nhà anh, không được để cho cậu ta uống rượu.

Thực ra Diệp Tu Bạch không nghĩ thằng nhóc nhà mình sẽ uống rượu trong bữa ăn, nhưng vẫn phải đề phòng bất trắc.

Kết quả bây giờ điều bất trắc đó đã xuất hiện rồi.

Anh giơ tay bóp trán, giọng nói trầm thấp hỏi: Vì thế tối nay cậu uống bao nhiêu rượu?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.