Chả trách Trình Tử Giai có thể vào được!
Sau khi chị Lưu nói xong, Hà Khâm liền khẽ càu nhàu một tiếng.
Nghe vậy, mọi người xung quanh đều đồng loạt gật đầu.
Diệp Sơ Dương không hề nói gì, chỉ có điều bây giờ có thể dùng một câu nói để biểu đạt nội tâm của cô trong lúc này.
Nội tâm của cô không hề xao động, thậm chí còn cảm thấy nực cười.
Bởi cô thực sự không coi Trình Tử Nhai ra gì.
***
Mấy ngày tiếp sau đó, Diệp Sơ Dương vẫn chăm chỉ quay phim, không ngừng nghỉ.
Nguyên nhân chủ yếu vẫn là đoàn làm phim và đạo diễn không muốn lãng phí quá nhiều thời gian ở trường học. Ngoài diễn viên ra, những người khác đều là những học sinh thật sự, hơn nữa việc quay phim của họ chắc chắn sẽ ảnh hưởng tới việc học tập của học sinh.
Nhanh chóng hoàn thành các cảnh quay ở trường, mọi người liền chuyển địa điểm tới một con ngõ nhỏ bên ngoài trước.
Hôm nay phải quay cảnh của Diệp Sơ Dương.
Sau khi các bộ phận chuẩn bị hoàn tất...
Mục Đình mặc đồng phục học sinh, tay xách cặp chậm rãi đi qua con ngõ nhỏ, có điều đúng trong lúc này, cậu bất ngờ dừng lại, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Đầu bên kia của con ngõ nhỏ có mấy thanh niên đang vác dao rất dài bước tới.
Đám thanh niên đó ăn mặc rất côn đồ, để lộ hình xắm trên cánh tay, tóc cắt đầu đinh, nhìn rất dữ tợn.
Ồ, đúng là rất dữ tợn.
Bởi những con dao kia không phải chỉ cầm cho đẹp mắt.
Khi hai bên đối đầu, gã thanh niên đầu đinh liền lên tiếng nói: Mục Đình, tôi nói tại sao gần đây không tìm được cậu, thì ra cậu đi làm học sinh ngoan sao? Sao vậy, có phải là vào được Nhất Trung sau này không đánh nhau nữa?
Mục Đình nghe vậy liền thở dài có phần buồn bã.
Cậu vứt cặp sách trong tay xuống đất, sau đó lạnh nhạt nói: Muốn đánh nhau thì mau lên, phí lời nhiều vậy?
Thấy vậy mấy thanh niên đầu đinh liền không hề do dự xông về phía Mục Đình.
Có điều đúng trong lúc này, thiếu niên đứng tại chỗ dường như cảm nhận thấy điều gì đó, vội vàng lớn tiếng nói với mấy anh chàng đầu đinh ở phía đối diện Đừng lại đây!
Thiếu niên vừa quát lên vừa nhanh chóng né qua một bên.
Tuy nhiên Diệp Sơ Dương vẫn nghe rõ ràng tiếng đạn găm vào trong da thịt phụt một tiếng...
Đám đông lập tức trở nên hỗn loạn vô cùng.
Diệp Sơ Dương ôm lấy cánh tay bị thương đứng dựa vào bức tường bên cạnh, trước mặt cô là các nhân viên của đoàn làm phim đang vây quanh.
Sơ Dương, sao vậy?
Vừa rồi xảy ra chuyện gì thế?
Cậu không sao chứ?
Thấy toàn bộ nhân viên trong đoàn sắp sửa vây hết lại, ngăn cản toàn bộ tầm nhìn trước mắt, Diệp Sơ Dương cảm thấy rất đau đầu, cô vội vàng lắc đầu: Tôi không sao.
Vừa dứt lời, đạo diện ở bên cạnh liền chen vào: Thôi, được rồi, đừng chắn ở đây nữa, xe cứu thương sắp tới rồi. Sơ Dương, nhẫn nhịn một chút.
Vài phút sau, Diệp Sơ Dương được xe cứu thương đưa đi.
Nhân viên trong đoàn ở lại hiện trường cùng đạo diễn đưa mắt nhìn nhau không nói lời nào.
Ai cũng không ngờ rằng vừa mới đây thôi đã xảy ra một vụ nổ súng.
Nếu như không phải vừa rồi Diệp Sơ Dương né nhanh...
Chắc chắn sẽ gặp nguy hiểm.
Đạo diễn mím môi, anh lặng lẽ suy nghĩ, cho dù Diệp Sơ Dương chỉ bị thương một chút không chết được nhưng ngày tận thế của anh dường như sắp tới rồi.