Sau khi nghe xong, biểu cảm của Diệp Sơ Dương vô cùng thần kỳ trừng mắt lên.
Cô dùng cánh tay không hề thương tích của mình gãi cằm, dùng giọng điệu vô cùng bất ngờ nói: Vì thế tên thần kinh Dương Hà cũng tin?
Dừng một, dưới ánh mắt vô tội của đám người Túc Nhất, Diệp Sơ Dương cười nhạt một tiếng: Ông đây còn nói ông đây chính là môn chủ tiền nhiệm của Huyền Môn đây, có tin không?
Túc Nhất: Không tin.
Diệp Sơ Dương: ... Ồ, nhưng cô nói thật mà.
Thiếu niên lại cạn lời trợn ngược mắt, cuối cùng vô cùng bất lực giơ tay bóp trán. Vì thế chỉ vì tên Dương Hà thần kinh này mà cả thành phố W suýt chút nữa bị tế sống?
Việc này nói cho chúng ta một đạo lý sâu sắc:
Chọn được một lãnh đạo tốt là một việc vô cùng quan trọng.
Sau khi Diệp Sơ Dương nói ra những điều này, đám người Túc Nhất điều rơi vào trầm ngâm sâu độ.
Mặc dù họ thừa nhận câu nói này của Cửu thiếu không hề sai gì cả.
***
Mặc dù Diệp Sơ Dương tổng kết vấn đề này không hề tổng kết vào vấn đề cốt lõi, nhưng cô cũng không quên lúc trước Túc Nhất có nhắc tới một người mặc áo đen nhìn không rõ tướng mạo.
Cô dựa vào đầu giường suy nghĩ hồi lâu mà vẫn không thể nhớ ra khi mình còn là Diệp Sơ, cô có từng gặp người này bao giờ chưa.
Nghĩ rất lâu cũng không ra kết quả, Diệp Sơ Dương liền không nghĩ nữa.
Thôi kệ đi, rồi đâu có đó thịt chó có mơ lông, sau này gặp mặt khắc sẽ biết hết.
Nửa tháng sau, tay của Diệp Sơ Dương cuối cùng cũng hồi phục.
Cuối cùng cô cũng được phép ra khỏi nhà.
Kết quả khi vừa ra tới ngoài căn hộ hít thở không khí trong lành thì nhìn ngay thấy một người thanh niên ngồi trên bậc thêm, tay cầm một nắm cỏ, cúi đầu không biết đang làm gì.
Một làn gió mát thổi qua, thổi đong đưa mấy lọn tóc đen trên đầu thanh niên.
Diệp Sơ Dương: ...
Nếu như cô không mù và cũng không nhận nhầm người thì người bạn nhỏ ngồi trên bậc thềm kia hình như là Ôn Phi Vũ.
Chỉ có điều tại sao Ôn Phi Vũ lại ngồi ở đây?
Hơn nữa lại trong tư thái chó con bị bỏ rơi thế này.
Lẽ nào Nhiễm Giai Hàm đã từ chối thẳng thừng anh ta rồi?
Nghĩ tới đây, Diệp Sơ Dương bất giác nheo mày sau đó bước nhanh tới sau lưng người thanh niên, vỗ vai anh: Ôn thiếu, anh ngồi đây làm gì vậy? Đếm xem có mấy con kiến à? Đếm được bao nhiêu con rồi?
Ôn Phi Vũ vốn dĩ đang bần thần bất ngờ nghe thấy có tiếng nói sau lưng hơn nữa giọng nói lại rất quen thuộc, anh gần như không cần nghĩ ngợi gì lập tức quay đầu lại.
Quả nhiên Diệp Sơ Dương với biểu cảm phức tạp đang đứng sau lưng anh.
Thấy Diệp Sơ Dương vẫn còn sống lạnh lặn trước mặt mình, khoảnh khắc đó Ôn Phi Vũ thực sự mừng phát khóc.
Anh vội vàng giơ tay ôm lấy một chân Diệp Sơ Dương, khóc không được nhưng gào thì rất thảm thiết: Sơ Dương à, cũng may cậu không sao, nếu không tôi đây chắc phải lấy cái chết để đền tội.
Diệp Sơ Dương: ... Khoa trương vậy sao?
Ôn Phi Vũ liên tục gật đầu: Có chứ! Cậu không biết ông bô nhà tôi sau khi biết chuyện thậm chí còn không cho tôi vào nhà, nói rằng tôi phải tới tạ tội với cậu.
Ồ, vậy sao? Nhưng tôi đâu thấy anh vào tạ tội đâu? Diệp Sơ Dương mặt không cảm xúc hỏi một cách rất gợi đòn.
Nghe vậy sắc mặt Ôn Phi Vũ càng trở nên tủi thân.
Anh hít một hơi thật sâu, nội tâm vô cùng tuyệt vọng và đáng thương: Nhưng Diệp tam gia phải cho tôi vào mới được.