Hà Khâm nghe vậy liền lặng lẽ Ờ một tiếng.
Nhưng thái độ trên mặt thì không hề thay đổi.
Rõ ràng anh không tin những lời nói xằng của Tạ Linh Tê vừa nãy.
Thấy phản ứng của Hà Khâm như vậy, Tạ Linh Tê vẫn cố giữ nụ cười trên mặt, Trình Tử Giai bên cạnh lập tức sa sầm mặt.
Thực ra, cô ta cũng khá ghét Hà Khâm.
Rõ ràng chỉ là một diễn viên mới vào nghề, kết quả không biết lấy gan ở đâu ra mà dám hết lần này tới lần khác từ chối cô, chỉ một điểm này thôi cũng đủ khiến Trình Tử Giai vô cùng khó chịu rồi.
Sau đó, Hà Khâm lại giống như một gã fan cuồng của Diệp Sơ Dương, đi tới đâu cũng bám đít đối phương.
Mỗi lần nhìn thấy Hà Khâm và Diệp Sơ Dương trò chuyện rôm rả, Trình Tử Giai lại nhớ tới cảnh mất mặt mình bị hai người họ chặn ở ngoài cửa.
Lúc này, Hà Khâm lại dám tố cáo với Diệp Sơ Dương ngay trước mặt cô và Tạ Linh Tê?
Trình Tử Giai ánh mắt u tối liếc nhìn Hà Khâm, sau đó cười nhạt: Sơ Dương cậu đừng nhầm lẫn, chúng tôi chỉ là đang nghe Linh Tê kể về những chuyện trước đây của cô ấy mà thôi. Kết quả là vừa nói tới cậu, trước đây cậu và Linh Tê không phải ở cùng một đoàn làm phim sao?
Nói xong Trình Tử Giai liền vén lọn tóc dài ra sau, cười nhạt một tiếng nói tiếp: Mặc dù tôi vẫn nghe nói trước đây Sơ Dương từng đóng vai quần chúng trong đoàn làm phim, mới đầu còn tưởng rằng là công ty các cậu xây dựng hình ảnh như vậy cho cậu. Không ngờ là thật.
Diệp Sơ Dương: ...
Việc này là thật hay giả thì có liên quan gì?
Diệp Sơ Dương ngờ vực chớp chớp mắt, sau đó vẫn gật đầu, vẻ mặt vẫn giữ nụ cười vô cùng lễ độ: Đúng vậy.
Hai từ vừa nói ra, Diệp Sơ Dương liền biết ngay ý của Trình Tử Giai khi nói câu đó là gì.
Chỉ thấy nụ cười trên mặt cô ta càng trở nên rạng rỡ hơn, cô ta nhìn Diệp Sơ Dương, ánh mắt và dáng vẻ giống hệt như một tiền bối nhìn vãn bối mà mình yêu mến.
Có điều...
Đó chỉ là biểu cảm trên mặt và động tác mà thôi.
Đợi tới khi Trình Tử Nhai nói xong, mọi người đều biết là không phải.
Trình Tử Nhai nói: Chắc Sơ Dương có thể từ một diễn viên quần chúng đi được tới ngày nay không hề dễ dàng? Làng giải trí vô cùng hỗn loạn, Sơ Dương cậu bây giờ vẫn còn trẻ, đừng nghĩ quẩn, có con đường đúng là có thể một bước lên trời nhưng những cách như vậy thì không thể dùng được.
Trình Tử Giai vẻ mặt nghiêm túc.
Dáng vẻ đó đúng là rất giống một người tiền bối tốt muốn khuyên nhủ vãn bối của mình.
Có điều...
Lời nói ra sao mà kì quái tới vậy.
Sau đó ngẫm nghĩ kĩ lại, Trình Tử Giai chẳng phải nói rằng Diệp Sơ Dương từ một diễn viên quần chúng có thể đi tới vị trí nam chính như hiện nay chẳng qua cũng chỉ là dựa vào luật ngầm mới có được.
Diệp Sơ Dương xoa cằm ngẫm nghĩ, thực ra lời của Trình Tử Giai cũng rất có lý.
Bởi nhờ thực lực và sự nỗ lực của cô ra, cô đúng là dựa vào thân phận của mình dùng luật ngầm được Cảnh Hoàn lăng xê lên.
Đúng là chả sai gì cả.
Chỉ có điều...
Ánh mắt Diệp Sơ Dương liếc nhìn Tạ Linh Tê ngồi bên Trình Tử Giai, chỉ thấy biểu cảm trên mặt Tạ Linh Tê vô cùng lúng túng.
Có thể không lúng túng sao?
Bởi Tạ Linh Tê chính là người dùng luật ngầm để đi tới bước này.
Hơn nữa bản thân Trình Tử Giai không phải cũng vậy sao?
Vì thế Trình Tử Giai lấy đâu ra dũng khí để nói những lời này?
Diệp Sơ Dương ra vẻ rầu rĩ cảm thán một tiếng, sau khi thở dài một tiếng mới chậm rãi nói: Vậy tôi xin thực sự cám ơn sự quan tâm của chị!