Nhiễm Giai Hàm biểu thị, không cách nào đỡ được lời của Diệp Sơ Dương nói.
Có điều may mắn là, Diệp Sơ Dương cũng không tiếp tục xoắn về vấn đề này, cô chỉ nhướng mày lướt nhìn một lượt toàn thân Nhiễm Giai Hàm, phát hiện trên người Nhiễm Giai Hàm không hề bị nhiễm sát khí gì cả, cô mới thở phào.
Chỉ có điều vẫn hỏi cho có lệ một câu: Chị Giai Hàm, những ngày em không ở đây, cô ả Trình Tử Giai có làm khó chị không?
Nghe vậy Nhiễm Giai Hàm liền cảm thấy ấm lòng.
Mặc dù cô cũng biết Diệp Sơ Dương quan tâm cô như vậy là vì Ôn Phi Vũ lúc trước nhờ vả, nhưng người có thể để ý tới cô mọi lúc mọi lợi, lại còn chống đối lại Trình Tử Giai, ngoài Diệp Sơ Dương ra thì chỉ còn một mình Ôn Phi Vũ.
Nghĩ tới đây, cô liền lắc đầu: Tôi không sao cả.
Nhiễm Giai Hàm nói xong, Hà Khâm bên cạnh khẽ xen vào một câu: Chị Giai Hàm không sao cả nhưng Sơ Dương cậu thì có sao đấy.
Ồ?
Bất ngờ nghe được một câu như vậy Diệp Sơ Dương lập tức tò mò nhướng mày.
Sau đó cô hỏi: Sao vậy?
Diệp Sơ Dương thực sự rất tò mò, đặc biệt là sau khi gặp được Tạ Linh Tê ở phòng chờ hôm nay.
Ngay từ đầu trực giác đã nói với cô rằng, Tạ Linh Tê và Trình Tử Giai
Hà Khâm nhìn Diệp Sơ Dương, sau đó trầm ngâm một lát như thể để tổ chức từ ngữ.
Cuối cùng anh mới lên tiếng.
Tạ Linh Tê nói một lô một lốc những việc khi còn cùng cậu làm diễn viên quần chúng, sau đó nói lạc cả đề. Đại khái là nói cậu sau khi giành được vai nam phụ số ba trong Hồi Sinh liền bắt đầu xa rời cô ta. Hơn nữa khi cô ta tìm cậu nhờ giúp đỡ cậu cũng mặc kệ, nói không có thời gian gì đó.
Thực ra Hà Khâm nói những lời này với Diệp Sơ Dương cũng là có mục đích.
Vốn dĩ anh tưởng rằng quan hệ của Diệp Sơ Dương và Tạ Linh Tê không tốt. Kết quả không ngờ Diệp Sơ Dương vẫn chào hỏi Tạ Linh Tê, thậm chí còn mỉm cười với cô ta.
Khoảnh khắc đó, Hà Khâm cho rằng Diệp Sơ Dương vẫn không biết gì.
Vì thế bây giờ mới nói ra như vậy để Diệp Sơ Dương nhìn rõ bộ mặt thật của Tạ Linh Tê.
Nhưng Hà Khâm không ngờ rằng, Diệp Sơ Dương nghe anh nói xong, vẻ mặt vẫn vô cùng bình tĩnh, như thế cô đã biết hết từ trước đó.
Sau đó, Hà Khâm và Nhiễm Giai Hàm liền nghe thấy giọng nói vô cùng thản nhiên của người thiếu nhiên này: Đúng là có việc đó. Hơn nữa đúng là tôi cũng không giúp cô ta.
Hà Khâm: ...
Nhiễm Giai Hàm: ...
Khi Diệp Sơ Dương vừa dứt lời, dường như cả căn phòng rơi vào trong im lặng.
Việc này... Định mệnh, thật sự rất là bối rối.
Nhiễm Giai Hàn chăm chú ngẫm nghĩ, cuối cùng nhíu mày hỏi nhỏ: Tôi cho rằng cậu không phải người như vậy. Cho dù Ôn thiếu chỉ nói với cậu một câu nhưng cậu thực sự vẫn luôn quan tâm tới tôi.
Đó là vị chị khác với Tạ Linh Tê. Diệp Sơ Dương cười khe khẽ, đột nhiên nhớ lại những ngày vẫn còn qua lại với Tạ Linh Tê trước đây.
Nếu như khi đó Tạ Linh Tê cũng giống như Nhiễm Giai Hàm bây giờ, nói không chừng cô thực sự sẽ giúp đỡ.
Nhưng...
Không có nếu như.
Tôi từng nói với Tạ Linh Tê rằng, đợi đã, đợi thêm một thời gian nữa, những thứ cô ấy muốn sẽ giành được thôi. Nhưng cô ta không làm vậy. Diệp Sơ Dương ngửa tay ra: Là bạn bè, những gì có thể làm được tôi đều đã làm rồi.
Ơ, không đúng. Sơ Dương cậu sao biết được sau khi đợi, Tạ Linh Tê sẽ có được thứ mà cô ta muốn?