Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 439: Chương 439




Suy đoán của Hà Khâm thực ra cũng có lý.

Dù gì thì người hút thuốc phiện cuối cùng cũng có bộ dạng ma quỷ như vậy.

Có điều~~~

Rất rõ ràng, bộ dạng này của Tạ Linh Tê tuyệt đối không phải vì hút thuốc phiện.

Mà là bởi hắc khí nồng nặc đang vây quanh cô ta lúc này.

Trong sự quan sát của đám người Diệp Sơ Dương, Tạ Linh Tê vừa đẩy cửa phòng nghỉ bước vào trong thì Trình Tử Giai liền đi tới.

Ngay sau đó, cả đám người bèn nghe thấy âm thanh cãi nhau ồn ào từ bên trong vọng ra.

Đại khái là Tạ Linh Tê chất vấn Trình Tử Giai có phải sớm đã biết tình cảnh gia đình Vu Vũ Hân không tốt nên mới cố ý đưa vai diễn này cho cô không, bây giờ khiến cô phải chịu nhiều sự trừng phạt đến như vậy.

Đáp lại, Trình Tử Giai lại tỏ ra chẳng đoái hoài.

Cô gái ấy cười nhạt một tiếng rồi nói: “Tôi cho chị vai diễn này thì cô lấy, thế bản thân cô không biết từ chối à? Huống hồ, nếu thật sự cô không cần vai này thì lúc đầu sao khi Vu Vũ Hân tới tìm cô cô không trả cho cô ta? Tạ Linh Tê à, cô đúng là gái đĩ già mồm.”

Nói xong câu này, Trình Tử Giai liền bước từ trong phòng nghỉ ra.

Trái ngược hoàn toàn với biểu hiện của Tạ Linh Tê, biểu cảm lúc này của Trình Tử Giai vẫn vô cùng ngông nghênh, dường như cô ta căn bản không coi việc này ra gì.

Chỉ là~~~

Diệp Sơ Dương thấy rõ hắc khí trên người cô cái này lại càng nhiều hơn một vòng.

Đại thể là hắc khí này ban nãy đi theo Tạ Linh Tê vào trong là oán khí trên người Vu Vũ Hân, khi biết kẻ cầm đầu thực chất chính là Trình Tử Giai thì hắc khí đó lại chia ra một phần lên người Trình Tử Giai.

Có kịch hay để xem rồi đây.

Diệp Sơ Dương nhếch mép, cô cũng chẳng thèm nhìn Tạ Linh Tê bước ra từ phòng nghỉ mà chỉ nói với người đứng bên cạnh: “Tôi có việc phải ra ngoài.”

Nghe vậy, Hà Khâm liền gật đầu: “OK, tôi sẽ nói với đạo diễn.”

*

Lần này để cho tiện nên Diệp Sơ Dương tự lái xe đến đoàn làm phim.

Cậu thiếu niên lái con xe Ferrari 511 bắt mắt dừng tại bãi đỗ xe dưới hầm bệnh viện.

Khi xuống xe, cô đeo khẩu trang lên theo thói quen rồi lắc lắc chiều khoá bước vào thang máy.

Đến khi thang máy dừng lại ở tầng thứ hai mươi ba thì Diệp Sơ Dương mới bước ra đi về một phòng bệnh ở đó.

Trong phòng bệnh, một cậu bé chỉ khoảng bảy tám tuổi đang nằm trên giường, bên cạnh cậu bé là vài bác sỹ và y tá. Dường như họ đang làm một vài kiểm tra bên ngoài.

Khi thấy ngoài cửa có người bước vào thì mấy người họ dường như đồng loạt vô thức quay ra nhìn.

Bác sỹ chính nhìn thấy Diệp Sơ Dương lập tức cười chào hỏi: “Diệp Cửu thiếu, cậu tới rồi à.”

Thấy vậy, thần sắc Diệp Sơ Dương lãnh đạm gật đầu rồi mở miệng hỏi: “Cậu bé thế nào rồi?”

“Hồi phục khá tốt. Chúng tôi định một tháng sau sẽ làm phẫu thuật thay tuỷ, thiết nghĩ sẽ không có vấn đề gì cả.” Bác sỹ nói.

“Được.”

Diệp Sơ Dương nói xong câu này, các bác sỹ và y tá liền nhanh chóng rời khỏi.

Trong phút chốc, phòng bệnh chỉ còn lại Diệp Sơ Dương và cậu bé ấy.

Cậu bé ấy có một khuôn mặt rất giống với Vu Vũ Hân, vô cùng thanh tú, đôi mắt to long lanh dường như biết nói vậy.

Lúc này, sau khi thấy Diệp Sơ Dương thì cậu bé tỏ ra vô cùng mừng rỡ: “Anh Diệp, sao hôm nay anh lại tới đây? Chị gái em hôm nay bận à?”

Nghe vậy, Diệp Sơ Dương liền gật đầu: “Chị gái em có việc bận, anh tới thăm em thay cô ấy xem em có ngoan hay không.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.