Hỏi Diệp Tu Bạch?
Chuyện này nghĩ thôi đã thấy không thể nào.
Bách Minh Nguyệt có thể ra oai trước mặt Diệp Sơ Dương, không có nghĩa bà ta có thể ra oai trước mặt Diệp Tu Bạch.
Nói thật lòng thì, Bách Minh Nguyệt có thể diễn đạt tròn trĩnh câu nói dưới ánh mắt theo dõi của Diệp Tu Bạch là cả một vấn đề.
Vừa nghĩ đến Diệp Tu Bạch, khuôn mặt Bách Minh Nguyệt bỗng lộ ra biểu cảm ngượng ngùng, nhưng lập tức bay mất dạng.
Bà ta giơ tay vỗ vai Diệp Sơ Dương, sau đó dùng giọng điệu trịnh trọng nói: Tiểu Cửu, mẹ nhớ từng nói với con, đừng tin tưởng chú út nhiều quá. Bây giờ chú ấy nắm quyền quản lý nhà họ Diệp, không dễ dàng buông trả quyền lực đâu.
Thật ra Bách Minh Nguyệt hiểu biết rất rõ về lòng người.
Một người nắm quyền lâu như vậy, nếu bỗng dưng bắt anh ta từ bỏ quyền hành trong tay trở về làm một người bình thường, sự chênh lệch này không ai chấp nhận được. Giống như ở thời cổ đại, làm hoàng đế lâu rồi, trở về thân phận làm thường dân, không thể nào thích nghi được cả.
Nhưng mà, điều này không có nghĩa ai cũng sẽ như vậy.
Những kẻ như Diệp Tu Bạch nắm trọng quyền trong tay, nhưng không hề xem trọng thứ quyền lực đó.
Diệp Sơ Dương chớp mắt, vẫn mang dáng vẻ ngây thơ, cô hỏi: Thật sao? Nhưng chú út nói chỉ cần con thích, chú ấy có thể trao trả quyền quản lý nhà họ Diệp cho con bất cứ lúc nào.
Con nói cái gì? Bỗng nghe được câu nói này của Diệp Sơ Dương, Bách Minh Nguyệt đột nhiên có cảm giác khó tin.
Bà ta không nguyện tin lời nói của Diệp Tu Bạch, nhưng suy nghĩ lại thì, nếu Diệp Tu Bạch nói thật lòng, chẳng phải đây là sự thật sao.
Diệp Tu Bạch không cần thiết trêu đùa vỡn bợt một đứa trẻ.
Trong lòng Bách Minh Nguyệt bỗng dâng trào cảm giác vui mừng, nhưng khi bà ta đang mừng thầm hiểu rõ câu chuyện quay người nhìn Diệp Sơ Dương, chỉ thấy thiếu niên nào đó đang phủi tay, bộ dạng ngây thơ: Nhưng con cảm thấy hiện giờ con nên tập trung vào sự nghiệp diễn xuất, bận rộn quá. Cho nên con nói với chú út, bảo chú làm giúp trước, tạm thời con vẫn chưa có ý định tiếp quản công ty.
Bách Minh Nguyệt: ...?
Biểu cảm vốn dĩ đang kích động của bà ta bỗng dưng biến sắc.
Suýt chút nữa bà ta hét to, không thể tin được nhìn lấy thiếu niên, bà ta tưởng mình nghe nhầm: Con nói cái gì? Tiểu Cửu, con mới là người thừa kế của nhà họ Diệp, chú út của con chẳng qua là thằng con nuôi. Con có biết, nếu giao công ty cho chú ta quản lý, chẳng thà giao cho người thân bên cạnh con.
Ồ.
Cái người thân bên cạnh đích thị là bà ta rồi?
Diệp Sơ Dương trợn mắt ở góc khuất mà Bách Minh Nguyệt không thấy được, đang định nói gì đó, kết quả tiếp theo đó chuông cửa vang lên.
Bà ta sững sờ một hồi, cũng không nghĩ gì nhiều, chỉ ra hiệu với Bách Minh Nguyệt rồi đi mở cửa.
Mở cửa ra, kẻ đứng trước cửa khiến Diệp Sơ Dương cảm thấy kinh ngạc.
Người đàn ông trẻ tuổi mặc bộ đồ vest màu đen, không biết tại sao nhuộm cái đầu màu đỏ rượu, trông không bắt mắt lắm, nhưng Diệp Sơ Dương cảm thấy màu đỏ rượu này không phù hợp với hình tượng của anh ta cho lắm.
Diệp Sơ Dương nhìn chăm chú người đàn ông trước mắt một hồi, sau đó mở miệng: Cậu.
Không sai, người xuất hiện trước cửa nhà Diệp Sơ Dương chính là em trai của Bách Minh Nguyệt, cũng chính là cậu của Diệp Sơ Dương - Bách Việt Phong.
Nhóc con, đã lâu không gặp, có nhớ cậu không? Bách Việt Phong cúi gập người, ghé sát mặt vào Diệp Sơ Dương.
Nghe vậy, thiếu niên im lặng hai giây, ngẩng đầu nhìn anh.