Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 459: Chương 459




Diệp Sơ Dương biết lúc này đã nói rõ mọi việc rồi thì để Lư Vãn Phong nhìn thấy tiểu quỷ này e là sẽ cảm thấy rất khó chịu.

Đây là một phản ứng hết sức bình thường.

Vốn tưởng là tiểu quỷ có thể đem lại vui vẻ vinh quang và tiền tài quyền lực cho cô nhưng lúc này lại phát hiện ra cô biến thành bộ dạng thân tàn ma dại như ngày hôm nay cũng chính là vì nó.

Mà một điểm rất rõ đó là tiểu quỷ này muốn cô chết.

Vì vậy, Lư Vãn Phong nghĩ dẫu có đánh chết cô thì cô cũng không muốn để tiểu quỷ này ở trong phòng ngủ của cô nữa.

Quả thật quá đáng sợ.

Chỉ là~~~

Lư Vãn Phong tuy vui mừng vì Diệp Sơ Dương nói có thể đem tiểu quỷ này đi nhưng Diệp Sơ Dương đem đi rồi thì cậu ta sẽ không xảy ra chuyện gì sao?

Là một người phẩm hạnh tốt, Lư Vãn Phong không muốn giấu giếm sự nghi hoặc này mà mở lời hỏi: “Sơ Dương à, cậu đem tiểu quỷ về nhà sẽ không xảy ra chuyện gì sao?”

Nghe ra được sự quan tâm trong câu nói của cô gái, Diệp Sơ Dương chỉ cười rồi nói: “Không sao đâu, dù gì tôi cũng làm nghề này mà, không cần phải lo.”

Nghe vậy Lư Vãn Phong mới gật gật đầu rồi khẽ nói: “Vậy thì được, bây giờ tôi sẽ đi tìm quan tài và mộ địa.

*

Trước mắt đã giải quyết xong chuyện của tiểu quỷ, Lư Vãn Phong đưa Diệp Sơ Dương và Triệu Vũ Hành tới nhà hàng dùng bữa.

Ba người họ đều là những ngôi sao nghệ sĩ nổi tiếng, dĩ nhiên không thể ngồi ăn ở phòng lớn. Vì vậy mà ba người tìm một phòng riêng.

Trong căn phòng riêng, ba người đồng loạt bỏ khẩu trang xuống rồi nhìn nhau nở một nụ cười bất lực.

Đây chính là nỗi bi ai của người nổi tiếng.

Vĩnh viễn không thể xuất hiện quang minh chính đại như người bình thường ở nơi công cộng.

Sau khi bỏ khẩu trang xuống, Lư Vãn Phong lại sờ lên mặt mình, cô cười khổ nói: “Vốn dĩ tôi không dám tháo khẩu trang ở nơi như này, bây giờ khuôn mặt ra nông nỗi này lại càng không dám.”

Nghe vậy, Diệp Sơ Dương không nói gì nhưng Triệu Vũ Hành ở bên cạnh lại mở lời: “Đến khi giải quyết xong vụ này thì đến bệnh viện khám đi. Tuy em không dựa vào mặt kiếm cơm nhưng bị phóng viên chụp được thì cũng khó giải thích lắm.”

Dù gì thì vết thương trên mặt Lư Vãn Phong vẫn rất dễ nhận ra.

Vừa nhìn đã biết là vết cào.

Đến lúc bị phóng viên chụp được thì có trời mới biết được là đám người đó lại bịa ra câu chuyện vô lý tới nhường nào.

Lời của Triệu Vũ Hành vừa dứt thì Diệp Sơ Dương ở bên cạnh mới gật gật đầu: “Đúng vậy. Bây giờ phóng viên lợi hại lắm đấy. Đến lúc đó nói không chừng còn đào bới chuyện chị nuôi tiểu quỷ. Nói thật lòng, những chuyện này chặn tận gốc thì hơn.”

Nhỡ đâu giới giải trí lại có người học theo Lư Vãn phong đi nuôi tiểu quỷ thì cái xã hội này thật sự loạn hết.

Vậy nên, có thể ngăn chặn thì phải ngăn chặn triệt để.

Triệu Vũ Hành và Lư Vãn Phong nghe Diệp Sơ Dương nói xong liền ngây ra một lúc rồi lập tức gật gật đầu.

Rõ ràng là bọ họ không nghĩ sâu xa như Diệp Sơ Dương.

Nhưng bọn họ tán đồng với Diệp Sơ Dương, cô nói vô cùng có lý.

Bây giờ xã hội rất phức tạp, nếu như chuyện của Lư Vãn Phong bị bới móc ra thì gay go lắm.

Nghĩ tới đây, Lư Vãn Phong liền sờ lên khuôn mặt mình nghĩ ngợi cái gì đó.

Lúc chuẩn bị ăn cơm, Lư Vãn Phong nhận được tin nhắn tới từ người quản lý Mã Triết, đại khái là hỏi họ ăn cơm ở đâu, có cần anh ta tới đón không.

Lư Vãn Phong làm như không nghe thấy, nhưng ngay giây sau vì cái tên Mã Triết này mà nghĩ ra chuyện gì đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.