Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 465: Chương 465




Cô vừa nói xong, Doãn Thiều Thi chẳng thèm nghĩ mà hỏi luôn: “Là ai vậy.”

Nghe vậy, Diệp Sơ Dương lập tức nửa cười nửa không nhìn Doãn Thiều Thi.

Ý tứ trong đôi mắt ấy rất rõ ràng.

Diệp Sơ Dương đã nói một câu “Tôi có đã có hẹn rồi”, người biết điều sẽ không quấn lấy nữa.

Còn như hành động của Doãn Thiều Thi, quả là không có chút lễ phép nào cả.

Thực ra khi Doãn Thiều Thi buột mồm nói ra câu đấy đã cảm thấy hối hận rồi. Đặc biệt khi nhìn thấy biểu cảm nửa cười nửa không kia của Diệp Sơ Dương cô lại càng hối hận hơn.

Thế là cô ta chỉ đành ngượng nghịu nhìn Diệp Sơ Dương cười rồi nói: “Xin lỗi Diệp tiền bối, em không có ý gì khác đâu, chỉ là em thật sự muốn được dùng bữa với anh mà thôi.”

“Xin lỗi nhé, tôi thật sự có hẹn. Hơn nữa thì theo như thân phận của chúng ta thì ăn cơm riêng quả thật là không ổn chút nào.” Nói xong câu này, Diệp Sơ Dương lại khẽ nở nụ cười với đối phương rồi cất bước đi.

Cũng đúng lúc này, Doãn Thiều Thi ở đăng sau đột nhiên nói: “Diệp tiền bối, anh cùng anh Khâm ăn cơm đúng không? Có thể cho em theo không?”

Diệp Sơ Dương: “...”

Tới tận nước này thì Diệp Sơ Dương cũng thật sự bái phục cô gái Doãn Thiều Thi này rồi.

Cái hành vi mặt dày cứ quấn lấy người khác như vậy rốt cuộc là cô ta làm kiểu gì siêu vậy?

Diệp Sơ Dương thở dài một tiếng, đang định quay lại nói gì đó thì kết quả là một giọng nói sang sảng vang lên bên tai cô~~~

“Nhóc con!”

Đột nhiên nghe thấy giọng nói này, dẫu rằng Diệp Sơ Dương không quay đầu lại thì cũng có thể từ cái biệt danh “nhóc con” mà đoán ra được người đó rốt cuộc là ai.

Dù gì thì trong đám bạn bè của cô, xưng cô là nhóc con thì ngoài cậu trẻ Bách Việt Phong của cô ra thì cũng chẳng còn người nào nữa.

Có điều, tuy ba chữ này khiến cô cảm thấy vô cùng bất lực nhưng Diệp Sơ Dương lại cảm thấy rất vui mừng và hài lòng với sự xuất hiện lúc này của Bách Việt Phong.

Dù sao thì người chính thức mà cô có hẹn cũng xuất hiện rồi.

Nghĩ tới đây, Diệp Sơ Dương liền quay lại vẫy vẫy tay với Bách Việt Phong đứng cách đó không xa rồi nở nụ cười với Doãn Thiều Thi: “Thực sự xin lỗi. Bạn tôi tới đón rồi. Tôi đi trước đây.”

Nói xong câu này, Diệp Sơ Dương cũng chẳng thèm nhìn Doãn Thiều Thi mà quay người đi thẳng.

Dõi theo dáng người mảnh khảnh của cậu thiếu niên đi xa dần, Doãn Thiều Thi vẫn đứng tại chỗ ngơ ngẩn nhìn theo.

Ban đầu, cô đơn thuần nghĩ là Diệp Sơ Dương thích đàn ông là vì công ty sắp đặt. Nhưng bây giờ xem ra hình như thật sự là như vậy.

Nếu không phải thật sự thích đàn ông thì sao có thể hững hờ không chút rung động với cô cơ chứ.

Nghĩ tới đây, Doãn Thiều Thi nhếch mép cười rồi đi khỏi trường quay.

Trong phút chốc, cả phim trường chỉ còn lại nhưng nhân viên đứng xung quanh chứng kiến tất cả mọi chuyện vừa xong. Anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, lòng thầm nghĩ cái giới này loạn thật đấy.

Có trời mới biết là tốc độ lật mặt của Doãn Thiều Thi rốt cuộc nhanh tới mức nào.

Cũng may mà Diệp Sơ Dương không thích cô ta.

Chẹp chẹp chẹp.

Nhân viên ở bên này đang thầm phỉ báng Doãn Thiều Thi, còn Diệp Sơ Dương ở bên kia lại đang sải bước tới trước mặt Bách Việt Phong.

Mãi cho tới lúc này cô mới nhìn thấy hoá ra còn một người nữa đứng đằng sau Bách Việt Phong.

Đó là nhân viên của đoàn làm phim.

Người đó nhìn thấy Diệp Sơ Dương liền thở phào một tiếng: “Hóa ra hai người quen nhau thật à.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.