Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 46: Chương 46




Nhà đầu tư bị cấm?

Nếu như Diệp Sơ Dương nhớ không nhầm, nhà đầu tư đó nhìn như một con heo, đầu óc cũng như như heo, lại còn hoang tưởng dùng luật ngầm với cô.

Xem ra mấy thuộc hạ mà Diệp Tu Bạch cử tới bên cạnh cô cũng rất nghe lời.

Diệp Sơ Dương thờ ơ mỉm cười, thần sắc có phần thong dong.

Có lẽ đã làm việc gì đó không sạch sẽ.

Ừ. Bây giờ mọi người đều nói vậy. Tạ Linh Tê mỉm cười, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm: Có điều Hạng Kỳ Kỳ cũng xui xẻo, nếu không cô ta sẽ có thể dựa vào bộ phim này để ra mắt công chúng!

Hạng Kỳ Kỳ khi đó do mồi chài được phó đạo diễn của Khuynh Thành Lê Viên nên mới có thể từ một diễn viên quần chúng trở thành một nhân vật phụ có chút đất diễn. Cũng chính vì vậy nên cô ta mới có thể cố tình giẫm lên mặt Diệp Sơ Dương khi đang quay phim.

Aiz, Diệp Tử, nếu như là cậu, cậu có từ chối luật ngầm không? Tạ Linh Tê bỗng nhiên hỏi, trong lời nói có đôi phần mơ hồ.

Bàn tay đút vào túi áo khoác của Diệp Sơ Dương khẽ sững lại, lạnh nhạt nói: Từ chối! Nói xong từ này, cô liền trầm ngâm, quay đầu nhìn cô gái trẻ tuổi bên cạnh.

Tạ Linh Tê là thiếu nữ Giang Nam, gương mặt trái xoan, ánh mắt dịu dàng xinh đẹp, vóng dáng mảnh mai, rất dễ khiến đàn ông nảy sinh mong muốn bảo vệ.

Nói thực lòng, nếu Dạ Linh Tê đi cùng một con đường với Hạng Kỳ Kỳ, mồi chài phó đạo diễn sẽ đơn giản hơn Hạng Kỳ Kỳ rất nhiều.

Nhưng Tạ Linh Tê làm diễn viên quần chúng cũng đã chừng một năm rồi mà vẫn không hề có hành vi nào vượt giới hạn.

Bây giờ nghe đối phương nói vậy, trong lòng Diệp Sơ Dương cảm thấy đôi chút kì lạ.

Tại sao lại đột nhiên hỏi như vậy? Thiếu niên hỏi.

Lập tức, khóe miệng Tạ Linh Tê có chút gượng gạo.

Cô thu lại ánh mắt, khẽ nói: Cậu biết đấy, tôi muốn nổi tiếng, nhưng bây giờ, như cậu thấy, tôi vẫn là một diễn viên quần chúng, khi nào tôi mới có thể kí được hợp đồng với công ty lớn như Giải Trí Tinh Quang giống Hạng Kỳ Kỳ?

Có lẽ nào đối với cô, kí hợp đồng và ra mắt công chúng chỉ là mộng tưởng?

Cô thực sự không cam tâm.

Dứt lời cô lại nói tiếp: Diệp Tử, tôi không giống cậu. Cậu là sinh viên chuyên ngành đàng hoàng, tôi thì không phải, tôi chỉ là một kẻ ngoại đạo, cả đời này chưa chắc đã có cơ hội để nổi tiếng.

Vì thế đối với với cô mà nói, chỉ có con đường tắt là luật ngầm để đi.

Đúng như Tạ Linh Tê nói...

Diệp Sơ Dương muốn nổi tiếng rất đơn giản, cô chỉ cần công khai thân phận thật sự của mình, nói với mọi người cô là Diệp Cửu thiếu. Tới khi đó chẳng cần có khả năng diễn xuất cũng có vô số người bợ đỡ cô vì Diệp Cửu thiếu.

Nhưng Tạ Linh Tê thì không được.

Tạ Linh Tê không hề có thân phận, cô chỉ có thể dựa vào bản thân mình.

Thân phận là một thứ kì quái, nó quyết định có một số người vừa sinh ra đã có địa vị cao, một số người thì thấp hèn như hạt bụi.

Hi! Coi tôi nói gì thế này. Cho dù tôi muốn dùng luật ngầm thì cũng phải có người ưng tôi mới được! Tạ Linh Tê bật cười, không khí nặng nề lập tức tan biến chỉ với một câu nói, chúng ta đi thôi. Đi xem tình hình, nếu may mắn, nói không chừng sẽ nhận được một nhân vật không tồi.

Ừ! Diệp Sơ Dương gật đầu.

Đoạn đường sau đó, Diêp Sơ Dương đi sau Tạ Linh Tê nửa bước, ánh mắt cô nhìn lên người cô gái trước mắt, không rõ cô đang nghĩ gì.

Thực ra bất luận là cô hay Tạ Linh Tê trong lòng cũng đã có một đáp án.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.