Bạn của Vu Vũ Hân?
Nghe thấy mấy từ này, khóe miệng của Diệp Sơ Dương hơi nhếch lên, ánh mắt lộ vẻ mỉa mai.
Rõ ràng là hung thủ gián tiếp gây ra cái chết của Vu Vũ Hân, bây giờ lại tới đây nói một câu Chị là bạn của chị em, việc như vậy ngoài Trình Tử Giai ra hình như không ai có thể làm được?
Nghĩ tới đây, sự mỉa mai trên mặt Diệp Sơ Dương lại càng sâu đậm hơn.
Hà Khâm và Bách Việt Phong đứng bên cạnh thấy Diệp Sơ Dương bất ngờ thay đổi thái độ, trong lòng lập tức nhận ra điều gì đó.
Tuy nhiên chưa đợi hai người lên tiếng, Diệp Sơ Dương bất ngờ nói với Vu Thư Á, sắc mặt khá nghiêm túc: Tiểu Á, sau này nếu cô ta lại tới nữa thì hãy tìm bác sĩ, đuổi thẳng cô ta ra ngoài.
A? Bất ngờ nghe Diệp Sơ Dương nói vậy, Vu Thư Á kinh ngạc chớp chớp mắt.
Đuổi thẳng đối phương ra ngoài sao?
Hành vi như vậy có phải không lễ độ cho lắm không?
Nhưng nghĩ lại...
Trong lòng Vu Thư Á, Diệp Sơ Dương không khác nào là thần.
Bao ngày qua, sau khi chị gái qua đời, Diệp Sơ Dương đã giúp cậu ta rất nhiều, tới thăm cậu lại còn kể chuyện cho cậu nghe.
Có thể nói rằng, Vu Thư Á đã trở thành tín đồ trung thành của Diệp Sơ Dương.
Vì vậy chỉ cần suy nghĩ có một giây, Vu Thư Á liền gật đầu đồng ý.
Cho dù là hành vi không lễ độ nhưng Vu Thư Á biết Diệp Sơ Dương bảo cậu làm vậy là có lí do. Vì thế cậu cũng thực sự không cần phải băn khoăn nhiều.
Thấy Vu Thư Á gật đầu, Diệp Sơ Dương mới yên tâm.
Nói thực lòng, Trình Tử Giai bất ngờ xuất hiện ở đây, thậm chí còn làm phòng bệnh trước mặt nhiễm không ít oán khí và sát khí, điều này khiến Diệp Sơ Dương có chút bất an.
Hà Khâm đứng bên cạnh nhìn sắc mặt Diệp Sơ Dương liền nói: Sơ Dương, người tới thăm Tiểu Á là Trình Tử Giai sao?
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương liền gật đầu, ánh mắt lộ vẻ mỉa mai: Đương nhiên là cô ta rồi.
Hà Khâm: ... Ôi trời.
Cô ả Trình Tử Giai này rốt cuộc lại định giở trò gì? Lúc trước mới hại chết chị gái Vu Vũ Hận xong, bây giờ liền nói với em trai rằng Chị là bạn của chị em.
Hà Hâm cho rằng, đàn bà thời buổi này thật đáng sợ. Cũng may vợ anh không như vậy, ngây ngô đáng yêu tốt biết bao.
Nghĩ tới đây anh lại lắc đầu.
***
Mấy người nói chuyện rất lâu trong phòng bệnh, sau đó Diệp Sơ Dương lấy cớ tìm bác sĩ đổi phòng bệnh để ra ngoài.
Không ngờ...
Thiếu niên đứng ở góc hành lang, lưng dựa vào giường, ngẩng đầu nhìn về khối khí màu đen trước mắt nhíu mày khẽ hỏi: Tại sao oán khí và sát khí trên người cô lại tan đi nhiều vậy?
Người đứng trước mặt cô lúc này là Vu Vũ Hân, có điều so với lần trước, Vu Vũ Hân hình như yếu đi rất nhiều.
Cô gái nghe thấy Diệp Sơ Dương hỏi vấn đề này, ánh mắt lộ ra vẻ rầu rĩ.
Cô mở miệng lên tiếng nói: Tôi cho rằng Trình Tử Giai có lẽ không phải người bình thường, cô ta có vấn đề.
Có vấn đề?
Đúng là có vấn đề.
Khi trước Vu Vũ Hân nói với Diệp Sơ Dương rằng mình sẽ đổi mục tiêu, Diệp Sơ Dương đã nhắc đối phương việc này.
Bởi người trên người có dính dáng tới nhiều mạng người và oán khí như vậy mà tới giờ vẫn có thể sống bình an vô sự, nói thực lòng thì sao có thể là người bình thường được.
Có điều...
Diệp Sơ Dương rất muốn biết sự không bình thường của Trình Tử Giai rốt cuộc là không bình thường ở đâu.
Nghĩ tới đây, thiếu niên suy nghĩ một lát sau đó khẽ nói: Nói thử coi.
Vu Vũ Hân nghe vậy liền nghĩ lại một lát, sau đó mới lên tiếng.