Diệp Sơ Dương thực sự không ngờ rằng trên đời này lại có người có khiếu thẩm mĩ và sở thích quái đản tới vậy.
Đúng là một lời khó nói hết.
Nhưng sở thích quái dị là một chuyện, đẹp hay xấu lại là một chuyện khác.
Lúc này đây, khi Diệp Sơ Dương kinh ngạc trước khiếu thẩm mĩ kì quặc của anh Chu đây, đồng thời cũng rất kinh ngạc trước thịnh thế dung nhan của anh ta.
Mái tóc đồng bóng như vậy kết hợp với trang phục đồng bóng vẫn có thể khiến người ta chú ý tới tướng mạo của anh ta, gương mặt đó tuyệt đối không thể nào xấu xí.
Nghĩ tới đây, trong đầu Diệp Sơ Dơng bất ngờ mường tượng ra việc mình cũng ăn vận giống như anh Chu đây.
Diệp Sơ Dương: ...
Ngại quá, tư tưởng có phần tinh nghịch quá đà.
Trầm ngâm một lát, kìm nén nhưng thứ kì quái xuất hiện trong đầu xuống, Diệp Sơ Dương hơi lúng túng hắng giọng một tiếng, sau đó gật đầu với đối phương: Chào anh Chu, kiểu tóc của anh rất đẹp.
Câu nói phía sau đã thể hiện một cách sâu sắc việc nhắm mắt nói bừa của streamer bốp chát Diệp Sơ Dương là thế nào.
Nhưng anh Chu kia dường như không nghe ra cái gì là khen ngợi thật lòng cái gì là lời nói khách sáo.
Sau khi nghe Diệp Sơ Dương nói vậy, anh Chu vô cùng hào hứng, phấn khích vén tóc, sau đó lại khoác vai Diệp Sơ Dương kéo sát vào lòng mình, vẻ mặt nghiêm chỉnh nói: Nể tình chú em đây có đôi mắt tinh tường, tôi quyết định lát nữa sẽ giảm giá cho cậu, hai phần trăm thế nào?
Diệp Sơ Dương: ...
Nếu như là hai phần trăm, thực ra cô muốn nói rằng cô không thiếu tiền cho lắm.
Hay là mười hai phần trăm đi? Anh Chu thấy thiếu niên nghe xong lời mình nói liền trầm ngâm, dường như cho rằng mức giảm giá của mình phải chăng quá ít, thế là sau khi ngẫm nghĩ một hồi, anh liền đưa ra một mức giá như vậy.
Diệp Sơ Dương: ...
Nói thực lòng, Diệp Sơ Dương không quá quan tâm tới việc được giảm giá bao nhiêu.
Cô nghĩ một lát, cuối cùng lên tiếng: Anh Chu, chi bằng chúng ta hãy xem đồ của anh trước đi.
Ờ, đúng, để anh Chu của cậu dẫn cậu đi xem.
Sau khi được Diệp Sơ Dương nhắc nhở, anh Chu lập tức dẫn Diệp Sơ Dương vào cửa tiệm.
Đúng, chính là cửa tiệm.
Nhìn khắp khu chợ đen này, phần lớn người khác đều là sạp hàng, người có thể có cửa tiệm thế này chắc không phải là những nhân vật tầm thường.
Cửa tiệm mà Diệp Sơ Dương bước vào lúc này có thể coi là một căn nhà nhỏ.
Tổng cộng có hai tầng, trong nhà vô cùng chật hẹp.
Sau khi được anh Chu dẫn vào trong tiệm, ánh mắt Diệp Sơ Dương liền nhìn khắp lượt căn nhà.
Vị trí phía nam có bày tượng Thần Tài, bên cạnh có mấy con tì hưu.
Bất luận là tượng Thần Tài hay tì hưu đều là tượng trưng cho thu gom của cải, xem ra anh Chu đây cũng là người rất coi trọng tình hình tài chính của mình.
Chú em, nghe cậu nói giấy vàng và mực son, tôi biết cậu chắc chắn là người am hiểu về hàng, vì thế tôi cũng không mập mờ đánh lận con đen làm gì, lên tầng hai với tôi, tầng hai toàn hàng tốt.
Diệp Sơ Dương nghe vậy liền liếc nhìn cầu thang.
Lúc này hướng họ đứng chính là hướng đối diện cầu thang, vì dựa vào thị lực của Diệp Sơ Dương có thể nhìn thấy rõ tình hình của cầu thang là như thế nào.
Tối om, bên cạnh cầu thang còn đặt hai bao tải nhìn rất nặng.
Diệp Sơ Dương: ... Anh thực sự không phải đang dụ dỗ tôi lên tầng sau đó hiếp dâm giết người đấy chứ?