Nghe vậy anh Chu cũng không tức giận, lập tức dẫn Diệp Sơ Dương tới trước một bao tải khác, anh ta mở bao tải ra, để lộ giấy bùa màu vàng bên trong.
Cũng giống như bùa trận vừa rồi, toàn bộ giấy vàng đều được sắp xếp rất ngay ngắn.
Diệp Sơ Dương giơ tay cầm lấy tờ giấy vàng ở trên cùng, sau đó vung nhẹ trong không khí.
Ngay lập tức một luồng linh khí bao quanh giấy vàng, một góc giấy vàng lập tức bốc cháy.
Cảnh tượng có thể xem là thần kì này khiến anh Chu đứng bên cạnh kinh ngạc trợn tròn mắt.
Ôi trời, đù!
Thật sao? Vừa dứt lời, anh Chu gần như giơ tay chạm vào góc giấy vàng đang bốc cháy theo phản xạ, sau đó anh ta lập tức bị bỏng nhảy quớ lên: Á đù! Nóng quá!
Diệp sơ Dương: ... Đương nhiên là nóng rồi.
Người này không phải là kẻ ngốc đấy chứ?
Thiếu niên cạn lời co giật khóe miệng, sau đó liền ném tờ giấy cô đã làm hỏng đi, nhướng mày hỏi: Vì thế chỗ giấy vàng này nhà anh bán sao vậy? Bán theo tờ hay bán theo cân?
Anh Chu: ...
Mặc dù vừa rồi anh đúng là có nói có thể trực tiếp bán buôn nhưng bán theo cân là cái quỷ quái gì?
Anh ta mặt không cảm xúc nói: Bán theo tờ, nhưng cũng có thể không lấy tiền.
Diệp Sơ Dương: ...?
Không lấy tiền?
Không lấy tiền là thao tác thần thánh gì vậy?
Diệp Sơ Dương ngờ vực liếc nhìn người đàn ông trước mắt, vừa định hỏi là sao, không lấy tiền là có ý gì thì bỗng thấy anh Chu ghé sát lại.
Sau đó chớp chớp mắt nhìn Diệp Sơ Dương, vẻ mặt cười tít mắt dường như còn có phận nịnh nọt lấy lòng.
Ngay sau đó Diệp Sơ Dương liền nghe thấy đối phương nói: Người anh em, cậu có nhận đồ đệ không? Là kiểu đồ đệ biết vẽ bùa đấy!
Vừa dứt lời, Diệp Sơ Dương liền nhướng mày.
Cô đã nói mà, trên đời này làm gì có chuyện không cần mất tiền mua, thì ra là đợi ở đây?
Cô nhướng mày nhìn thẳng anh Chu.
Nhìn cho đối phương bất giác nảy sinh vẻ chột dạ.
Có điều ngay sau đó, anh Chu liền đứng thẳng lưng, vẻ mặt nghiêm túc nói: Tôi rất nghiêm túc, vừa rồi thấy cậu lộ chút bản lĩnh tôi biết ngay cậu là người lợi hại. Vì thế chỉ cần cậu có thể dạy em trai tôi vẽ bùa, cậu muốn bao nhiêu giấy vàng và mực son tôi cũng không lấy của cậu bất cứ đồng nào. Hơn nữa, bất cứ thứ gì ở đây, chỉ cần cậu ưng ý, đều có thể lấy miễn phí.
Ồ.
Diệp Sơ Dương nghe thấy câu nói này của đối phương, lập tức cảm thấy bất ngờ.
Mới đầu khi anh Chu còn chưa nói ra câu nói đó, Diệp Sơ Dương còn tưởng rằng đối phương muốn học vẽ bùa, không ngờ là vì em trai anh ta.
Diệp sơ Dương nghĩ ngợi mốt lát, cũng không biết cô nghĩ tới việc gì, ánh mắt cô vụt lóe sáng, bất ngờ lên tiếng nói: Vì thế, bao tải bùa trận vừa rồi là do em trai anh vẽ sao?
Nghe vậy anh Chu liền vội vã gật đầu.
Thì ra là vậy.
Diệp Sơ Dương trầm ngâm một lát: Em trai anh ở đâu? Bảo cậu ta ra đây xem nào. Nếu như tôi đồng ý nhận cậu ta là đồ đệ nhưng cậu ta không đồng ý thì cũng vô ích.
Ồ.
Đúng nhỉ?
Thế là anh Chu vội vàng chạy huỳnh huỵch xuống tầng đi tìm em trai mình. Trước khi đi hình như còn sợ Diệp Sơ Dương một mình ở đây nhàm chán, nên đã vứt lại một câu:
Người anh em cứ xem đi nhé, cần gì thì cứ lấy, không cần nói với tôi đâu.
Diệp Sơ Dương: ...
Mặc dù bình thường cô đích thực bụng dạ rất đen tối.
Nhưng có câu nói rằng, không hỏi tự lấy là kẻ trộm.