Tạ Linh Tê bị lời nói thẳng thừng của Diệp Sơ Dương làm cho ngây người.
Vì thực ra hình như Diệp Sơ Dương nói cũng không sai.
Cô ta há hốc miệng, cuối cùng vẫn đành im lặng, hơn nữa sắc mặt càng lúc càng trở nên khó coi.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, Tạ Linh Tê không thốt ra được lời nào.
Một lúc lâu sau vẫn là Diệp Sơ Dương lên tiếng trước, lần này ngữ khí của cô trở nên thật lòng chân thành hơn nhiều: Tạ Linh Tê, tôi rất cảm ơn vì tất cả những gì chị đã giúp đỡ tôi trước đây, nhưng bản thân chị cũng nên biết, những ân tình năm xưa tôi đã trả hết rồi.
Chị tới tìm tôi giúp đỡ, nếu như chúng ta vẫn là bạn bè, nếu như chị không lún quá sâu, nói không chừng tôi sẽ giúp chị. Sắc mặt Diệp Sơ Dương lạnh nhạt nói: Tôi còn nhớ khi xưa từng nói với chị rằng, hãy đợi thêm một thời gian. Nếu như khi đó chị nghe lời tôi, bây giờ chị cũng sẽ không rơi vào kết cục thế này.
Hơn nữa thực ra trong lòng chị cũng biết rõ Trình Tử Giai là người thế nào nhưng chị vẫn lựa chọn tiếp cận cô ta, cùng cô ta đi trên một con đường.
Đúng như những gì Diệp Sơ Dương nói, nhân phẩm và tiếng tăm của Trình Tử Giai trong làng giải trí đã tồi tệ tới mức không thể tồi tệ hơn. Có thể nói rằng cho dù là người mới bước chân vào nghề cũng đều biết những sự tích huy hoàng của Trình Tử Giai.
Vì thế hàng loạt hành vi trước đây của Tạ Linh Tê không cái nào không xung đột với lợi ích của Trình Tử Giai.
Việc này hoặc là phải đánh đổ đối phương, hoặc là bị đối phương hạ gục.
Trình Tử Giai tung hoành nhiều năm vẫn không chết, sao có thể bị một người mới như Tạ Linh Tê hại chết được?
Kết quả này, Tạ Linh Tê vốn nên nghĩ ra được.
Diệp Sơ Dương nói xong những điều này liền ngước mắt nhìn cô gái trước mặt.
Quả nhiên nhìn thấy sắc mặt Tạ Linh Tê lúc tái mét lúc sa sầm.
Rõ ràng đã bị Diệp Sơ Dương nói trúng.
Cô ta cắn môi nói: Vậy bây giờ tôi nên làm thế nào?
Vấn đề này người quản lý của chị chắc có thể giải đáp. Diệp Sơ Dương nói không hề khách sáo.
Nghe những lời nói như thể chẳng nói gì này, Tạ Linh Tê cuối cùng cũng chỉ nhếch môi, sau đó đứng dậy khỏi ghế.
Cô gái giơ tay cầm lấy chiếc điện thoại trong tay Diệp Sơ Dương, gần như đứng trên cao nhìn xuống thiếu niên, sau đó phì cười không rõ hàm ý: Diệp Sơ Dương, có lúc tôi rất muốn biết cậu rốt cuộc nghĩ gì. Rõ ràng trước đây tỏ ra rất ngu ngốc, tại sao lại bỗng trở nên thông minh vậy.
Là ý gì vậy.
Trước khi đi vẫn muốn xỉ vả Diệp Sơ Dương trước đây một mẻ sao?
Thiếu niên nọ mặt không cảm xúc nghĩ thầm trong bụng.
Khi cô còn đang suy nghĩ thì Tạ Linh Tê lại lên tiếng tiếp: Tôi phát hiện ra rằng có một số người như thể sinh ra là để sống trong showbiz, ví dụ như cậu. Còn tôi có lẽ từ đầu không nên vào showbiz. Cám ơn cậu đã chỉ giáo. Tôi đi đây.
Nói xong câu cuối cùng này, Tạ Linh Tê cũng không hề do dự thêm, cầm điện thoại rời khỏi tiệm cà phê.
Diệp Sơ Dương lặng lẽ dựa vào ghế, ánh mắt thoáng lóe sáng.
Thực ra Tạ Linh Tê có một câu nói rất đúng.
Có một số người sinh ra vì showbiz, nhưng đó chẳng phải là đầu thai tốt.
Giống như Diệp Sơ Dương trước đây.
Sinh ra đã là kiều nữ, mặc dù che giấu thân phận nữ nhi nhưng thứ người khác có, cô có, thứ người khác không có, cô cũng có.
Một số người sinh ra đúng là người khác không thể so bì, nhưng nếu không thử nỗ lực thì sao biết được sau này ai thắng ai thua?
Đặc biệt là trong showbiz.
Có chỗ dựa, không có khả năng diễn xuất thì cũng vô dụng.