Không còn sớm nữa, cậu mau đi nhận tiền đi, đừng lo cho tôi, tôi không sao cả. Tạ Linh Tê mỉm cười vỗ vai Diệp Sơ Dương, trên gương mặt thanh tú dịu dàng nở nụ cười thanh thản.
Diệp Sơ Dương lặng lẽ nhìn cô một hồi, cuối cùng lên tiếng: Chị có hối hận không?
Không đâu. Nghe Diệp Sơ Dương hỏi vậy, Tạ Linh Tê trả lời rất quả quyết.
Chính lúc đạo diễn quát dừng, trong lòng cô đã có một đáp án. Huống hồ đây vốn là con đường mà cô lựa chọn, sao có thể hối hận được.
Diệp Sơ Dương cũng nhận ra được sự quyết tâm của Tạ Linh Tê, cô mím môi, một lát sau mới nói: Hi vọng là vậy.
Nói xong bốn chữ này, cô liền quay người bỏ đi.
Nói thực lòng, người Tạ Linh Tê quen biết là Diệp Sơ Dương thật sự chứ không phải cô, Diệp Sơ. Hơn nữa, những gì cần nói cô cũng đã nói rồi, bây giờ đối phương lựa chọn con đường nào cũng không liên quan gì tới cô cả.
Diệp Sơ Dương sau khi chia tay với Tạ Linh Tê liền tới phòng tài vụ.
Diễn viên quần chúng của đoàn làm phim này rất đông, vì thế mọi người lúc này đều đang đứng chờ ngoài cửa. Diệp Sơ Dương cũng không sốt ruột, chỉ lặng lẽ tựa vào một bức tường màu trắng, chiếc chân hơi cong tì vào tướng, cúi mắt nhìn điện thoại.
Trên điện thoại là một dòng tin nhắn vừa gửi tới...
[Ngày mười một tháng mười hai, ông mừng thọ tám mươi, đừng quên về nhà.]
Cô khẽ nhướng mày, đôi mắt ướt át ánh lên thần sắc mỉa mai.
Một lát sau cô mới trả lời đối phương một chữ Vâng!
Cũng chính lúc này, một giọng nói thu hút sự chú ý của cô.
“Chàng trai trẻ?
Khi Diệp Sơ Dương ngước mắt nhìn, đám đông diễn viên quần chúng vây quanh phòng tài vụ đều nhìn cô không chớp mắt, ánh mắt đó...
Như thể Diệp Sơ Dương là một miếng thịt thơm ngon khổng lồ...
Và gây ra sự nhốn nháo đó chính là người đàn ông vừa lên tiếng.
Người đàn ông đứng trước mặt Diệp Sơ Dương trạc ngoài bốn mươi tuổi, tướng mặt có phần thật thà chất phác, đây chính là đạo diễn của bộ phim này.
Đạo diễn đang quan sát Diệp Sơ Dương từ trên xuống dưới, trên mặt nở nụ cười hài lòng: “Chàng trai trẻ, cậu tên là gì?
Chắc đã nhận ra đạo diễn không hề có ý xấu, Diệp Sơ Dương chỉ chớp mắt, trả lời câu hỏi của đối phương.
Diệp Sơ Dương, cái tên này rất hay. Đạo diễn gật đầu, Cậu đi theo tôi, tôi có việc muốn bàn với cậu!
Mấy phút sau, Diệp Sơ Dương đi theo đạo diễn tới phòng nghỉ.
Xin tự giới thiệu, tôi là Kim Hải Thái, cậu có thể gọi tôi là đạo diễn Kim. Kim Hải Thái mỉm cười giới thiệu.
Nghe thấy vậy, Diệp Sơ Dương cũng gọi trước một tiếng Đạo diễn Kim, sau đó cũng không hàm hồ, đi thẳng vào vấn đề chính: Đạo diễn Kim gọi tôi tới đây có việc gì vậy?
Là thế này, tôi có một học trò, gần đây cậu ta đang quay một bộ phim điện ảnh, nhưng chưa tìm được nhân vật nam phụ thứ ba, muốn nhờ tôi giúp cậu ta tìm kiếm. Tôi thấy hình tượng của cậu khá giống với nam phụ thứ ba trong tác phẩm của học trò tôi, nên hỏi xem cậu có muốn thử sức không.
Thực ra Kim Hải Thái nói hàm súc như vậy nhưng trong lòng ông thì biết rõ...
Có diễn viên quần chúng nào có thể bỏ qua cơ hội tuyệt vời thế này chứ?
Nếu như cậu có hứng thú, tôi sẽ nói cho cậu biết địa điểm thử vai!
Vậy xin cám ơn đạo diễn Kim.
Không cần cám ơn. Tôi cũng thấy cậu khá phù hợp với khí chất nhân vật đó. Nếu không tôi cũng sẽ không xen vào.