Thật vậy sao? Nhiễm Giai Hàm chớp chớp mắt, ánh mắt vụt qua một tia sáng.
Diệp Sơ Dương nghe vậy liền gật đầu: Diệp đại sư tôi có khi nào nói dối?
Mặc dù giống như những gì Diệp Sơ Dương nói với Hà Khâm ban nãy, có một số việc đúng là thiên cơ không thể tiết lộ nhưng bất luận thế nào đi nữa thì vẫn có thể nhắc nhở được.
Vì thế Diệp Sơ Dương nói vậy cũng không vấn đề gì.
Sau việc của Hà Khâm trước đây, cả Nhiễm Giai Hàm và Hà Khâm đều vô cùng tin tưởng thân phận đại sư phong thủy của Diệp Sơ Dương.
Bây giờ nghe Diệp Sơ Dương nói vậy, Nhiễm Giai Hàm ngẫm nghĩ một phút sau đó liền gật đầu.
***
Tối đó xảy ra việc gì Diệp Sơ Dương không rõ.
Nhưng chiều ngày hôm sau, khi Diệp Sơ Dương đang thương lượng kịch bản với biên kịch, vừa ngẩng đầu lên thì thấy một gã thanh niên nọ đang vô cùng đắc chí đi về phía mình.
Người thanh niên này chính là Ôn Phi Vũ.
Thấy xung quanh Ôn Phi Vũ toát lên vẻ hồ hởi, phấn khởi, Diệp Sơ Dương liền chê bai bĩu môi, rõ ràng cô cũng đã đoán được điều gì.
Ôn Phi Vũ mặc đồ không hề câu nệ, nhìn giống như một anh chàng mới lớn rạng ngời.
Hình tượng rất tốt nhưng nụ cười có phần quá đà trên mặt khiến anh ta từ một sunshine big boy biến thành một gã trai ngớ ngẩn.
Diệp Sơ Dương: …
Trầm ngâm một lát, sau khi nói gì đó với biên kịch, cô liền cất kịch bản đi về phía người thanh niên kia.
Diệp Tử!
Ôn Phi Vũ nhìn thấy Diệp Sơ Dương đi về phía mình lập tức vô cùng phấn khích.
Sao phấn khích vậy? Hôm qua việc tốt đã thành sao? Diệp Sơ Dương bước tới bên cạnh anh liền cười hỏi.
Nghe vậy Ôn Phi Vũ liền gật đầu, sau đó không hề do dự giơ tay khoác vai thiếu niên bước tới một góc, cười tít mắt nói: Diệp đại sư không hổ là Diệp đại sư, xem nhân duyên không vấn đề, trợ giúp cũng không vấn đề.
Rõ ràng biết rằng Ôn Phi Vũ đang tâng bốc nhưng Diệp Sơ Dương vẫn chấp nhận không hề cảm thấy áp lực.
Ánh mắt thiếu niên liếc nhìn Nhiễm Giai Hàm đang nghiêng đầu thì thầm gì đó với người quản lý của mình ở phía xa, trầm ngâm một hồi cuối cùng vẫn giơ tay vỗ vai gã đứng trước mặt mình, lên tiếng nói như một người ca: Nếu đã đề với nhau rồi thì hãy đối xử tốt với người ta. Ngày nào đó anh phụ lòng cô ấy, anh hãy đợi chết đi!
Nói thế nào đi nữa Diệp Sơ Dương cũng là mồi lửa sau cùng vun đắp việc Ôn Phi Vũ và Nhiễm Giai Hàm đến với nhau, vì vậy việc gì cần nhắc nhở vẫn phải nhắc nhở, việc gì cần cảnh cáo vẫn phải cảnh cáo.
Mặc dù theo Diệp Sơ Dương thấy, Ôn Phi Vũ và Nhiễm Giai Hàm sẽ có thể bền lâu.
Từ sau khi Diệp Sơ Dương cứu Ôn Phi Vũ, Ôn Phi Vũ liền sùng bái Diệp Sơ Dương như thần thánh vậy, bây giờ những lời Diệp Sơ Dương nói ra, anh đương nhiên không thể nghe tai này ra tai kia.
Sắc mặt thanh niên vô cùng nghiêm túc gật đầu: Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ đối xử thật tốt với cô ấy.
Vì biết người mình thích tốt tới nhường nào nên cũng biết có rất nhiều chàng trai đang theo đuổi cô ấy, vì biết mình có được tình yêu của cô ấy là vô cùng khó khăn, nên Ôn Phi Vũ càng đối xử tốt với Nhiễm Giai Hàm hơn.
Hơn hai mươi năm qua anh chơi bời lêu lổng, lúc này cũng nên ổn định.
Nghĩ tới đây Ôn Phi Vũ liền mỉm cười: Hôm qua sau khi quyết định ở bên nhau, cô ấy nói với tôi rằng tôi nên cám ơn cậu. Cô ấy còn nói bản thân cô ấy cũng cần cảm ơn cậu.
Nghe vậy Diệp Sơ Dương liền nhướng mày: Tôi cho rằng cô ấy nói không sai, vì thế anh chuẩn bị cám ơn tôi ra sao?