Sau khi nói xong câu này, Diệp Sơ Dương cũng không đợi phản ứng của đối phương, cứ thế bước tới góc bên cạnh.
Bách Việt Phong thấy vậy trong lòng cảm thấy vô cùng nghi hoặc, nhưng từ sau khi biết tính tình thằng nhóc nhà mình thay đổi rất nhiều, bây giờ anh nhìn thấy hành động và thái độ của đối phương như vậy, trong lòng cũng biết Diệp Sơ Dương làm vậy là có nguyên nhân.
Hơn nữa rất có thể là nguyên nhân quan trọng.
Vì thế anh cũng không nói gì thêm, chỉ cúi đầu đọc các báo cáo về các loại dược phẩm mới nhất trên điện thoại.
Diệp Sơ Dương dựa vào bức tường ở góc, cũng không hề nói gì.
Một lúc trôi qua, cô bất ngờ cảm thấy bên cạnh mình đột nhiên dấy lên một cơn gió lạnh.
Diệp Sơ Dương lập tức nghiêm mặt, sau đó liền cất điện thoại từ từ đứng thẳng người dậy.
Ở vị trí cách cô không xa là một khối khí đen đang không ngừng lay động, Bách Việt Phong ngồi bên cạnh khối khí màu đen thì như thể không hề phát giác ra điều gì, vẫn tiếp tục chăm chú nhìn điện thoại của mình.
Diệp Sơ Dương thấy vậy chỉ biết rầu rĩ chống trán.
Mặc dù cô biết Bách Việt Phong là người bình thường, căn bản không thể nhìn thấy khí đen tỏa ra từ trên người oán linh, nhưng nói thật lòng cơn gió lạnh ban nãy thực sự rất rõ rệt.
Có thể nói rằng người thường hoàn toàn có thể cảm nhận được.
Bởi ở nơi như thế này, tuyệt đối không thể có gió thổi vào.
Ấy thế mà Bách Việt Phong lại như không hề phát hiện ra điều gì cả.
Khi Diệp Sơ Dương còn đang thầm càu nhàu về Bách Việt Phong, Bách Việt Phong dường như cảm nhận được ánh nhìn tấn công của Diệp Sơ Dương, anh mơ hồ ngẩng đầu lên nhìn, quả nhiên thấy Diệp Sơ Dương đang nhìn mình chằm chặp.
Anh thấy vật bất giác giơ tay gãi cằm, hỏi: Sao vậy?
Không có gì, chỉ đơn thuần là muốn nhắc nhở cậu một câu, ở đó có ma mà thôi. Khi Diệp Sơ Dương nói câu này sắc mặt vô cùng bình tĩnh.
Người thiếu niên vẫn uể oải dựa vào tường, khi đối mặt với ánh mắt vừa kinh ngạc vừa không tin của đối phương, cô khẽ bật cười, đáy mắt ánh lên sự kiên định.
Thực ra đúng như Diệp Sơ Dương từng nói, Bách Việt Phong chủ yếu sinh sống và làm việc ở nước ngoài, luôn tin tưởng chủ nghĩa khoa học, hoàn toàn không tin rằng trên đời này có thứ gọi là ma quỷ.
Nhưng mấy ngày nay anh thường cảm thấy Diệp Sơ Dương khiến mình thay đổi rất nhiều.
Đặc biệt là tờ giấy vàng tự bốc chạy, cứ y như là ảo thuật vậy.
Mới đầu anh quả thực tưởng rằng Diệp Sơ Dương làm ảo thuật, kết quả đợi sau khi anh đi tra baidu xong thì phát hiện ra rằng trong lịch sử của nước Z, hình như đúng là có tồn tại thứ đó.
Nhưng những người dùng thứ này đều là những kẻ giang hồ lừa đảo.
Đương nhiên, thằng nhóc nhà anh không phải vậy.
Vậy thì chắc chắn là một nhân vật lợi hại.
Vì vậy lúc này khi nghe thấy hai chữ có ma được nói ra từ miệng của Diệp Sơ Dương, Bách Việt Phong chỉ sững người giây lát sau đó mắt lập tức biến sắc, không hề do dự đứng bật dậy khỏi ghế, chạy rầm rầm tới bên cạnh Diệp Sơ Dương.
Người đàn ông trẻ tuổi vóc dáng cao lớn sắc mặt khiếp sợ giơ tay ôm chặt lấy một cánh tay nhỏ bé của người thiếu niên, bất giác nuốt nướng miếng: Có ma thật sao?
Diệp Sơ Dương nghe vậy liền bật cười nhướng mày: Cậu cho rằng cháu gạt cậu thì có ích lợi gì chứ?
Bách Việt Phong: Có chứ.
Diệp Sơ Dương: ...
Bách Việt Phong: Để xem trò cười của tôi!