Rõ ràng Trình Tử Giai vẫn nghe hiểu mà?
Nghĩ tới đây oán linh liền dùng ánh mắt vô cùng kì quái nhìn Diệp Sơ Dương.
Khi oán linh nhìn Diệp Sơ Dương, Diệp Sơ Dương cũng đang nhìn oán linh.
Cô dường như đã phát hiện ra một điểm bất ổn.
Ví dụ như oán linh trước mắt này khi nghe thấy hai cái tên Trình Tử Giai và Quách Thanh đều tỏ ra quá bình tĩnh.
Lặng yên một lát, Diệp Sơ Dương cho rằng mình là thanh niên năm tốt của xã hội chủ nghĩa thì không nên quá dồn ép người khác, vẫn phải suy nghĩ tới ý kiến của đối phương.
Thế là Diệp Cửu thiếu tự cho rằng vô cùng hiểu ý người khác liền gật gật đầu, giơ một ngón tay ra trước mắt oán linh: Câu hỏi cuối cùng, không liên quan tới lợi ích của anh. Anh biết thì trả lời là biết hoặc không, sau đó tôi để anh đi.
Oán linh: ...
Thực sự có việc tốt tới vậy sao?
Rõ ràng trước lúc này, thiếu niên trước mắt
Oán linh ngây người trân trân nhìn Diệp Sơ Dương, cuối cùng mấp máy môi hỏi một câu: Cậu nghiêm túc chứ?
Đương nhiên rồi, tôi là người nói lời giữ lời, điểm này anh cứ yên tâm. Diệp Sơ Dương mỉm cười nói một câu.
Nhưng Bách Việt Phong đứng bên cạnh nghe thấy vậy liền âm thầm trợn ngược mắt.
Rõ ràng bản lĩnh khiến người khác yên tâm nhấn của cậu là nhắm mắt nói xằng.
Có điều...
Bây giờ là thời điểm đặc biệt, vì thế Bách Việt Phong không điên gì mà nói ra điều đó.
Vì thế, oán linh sau khi suy nghĩ vài giây xong cuối cùng cũng gật đầu với Diệp Sơ Dương: Vậy cậu hỏi đi.
Được! Diệp Sơ Dương thấy đối phương hào sảng vậy chỉ cảm thấy tương đối hài lòng: Tôi rất thích người tính cách hào sảng như anh, vì thế anh có phải là Lăng Chương không?
Mấy chữ cuối cùng bất ngờ được thốt ra từ miệng của Diệp Sơ Dương, Diệp Sơ Dương rõ ràng nhìn thấy biểu cảm ngàn năm không đổi của oán linh cuối cùng cũng có chút rạn nứt.
Chỉ một lát vậy thôi Diệp Sơ Dương dường như biết hết mọi chuyện.
Nhưng trong khoảnh khắc này, cô vẫn đang đợi oán linh trả lời.
Oán linh thần sắc phức tạp nhìn thiếu niên biểu hiện vô cùng thoải mái trước mặt, cuối cùng anh ta vẫn gật đầu.
Diệp Sơ Dương thấy vậy liền thu mấy đồng tiền lại, khóe miệng mỉm cười: Tôi không biết ý định của anh đối với đứa bé nằm trong phòng phẫu thuật nhưng nó là người tôi bảo vệ, vì thế anh hiểu ý tôi chứ?
Hiểu chứ?
Đương nhiên là hiểu.
Chẳng phải ý là người nằm trong kia có cậu chống lưng, tiểu lâu la như tôi không được chạm vào sao?
Nếu như là người khác, có lẽ Lăng Chương cũng không xem lời nói đó ra gì, nhưng Diệp Sơ Dương thì khác.
Vừa rồi trong giây lát, anh ta thậm chí còn không biết tại sao mình lại bị nhốt, chỉ biết đợi tới khi mình phản ứng lại được thì đã bị nhốt ở đây rồi.
Vì thế nói thực lòng, Lăng Chương vẫn rất biết thân biết phận.
Cuối cùng, dưới sự quan sát của Diệp Sơ Dương, Lăng Chương gật đầu xong liền rời khỏi bệnh viện.
Thấy oán khí hùng mạnh kia biến mất không chút tăm tích, Diệp Sơ Dương không còn giữ sắc mặt thờ ơ nửa cười nửa như không cười nữa, ánh mắt cô lập tức sắc lạnh.
Bách Việt Phong đứng cạnh thấy cô biến sắc mặt, không thể phản ứng theo kịp.
Anh nên nói rằng, thằng nhóc nhà mình không hổ là diễn viên, tốc độ biến sắc mặt sắp đuổi kịp diễn viên Kinh Kịch rồi.
Đúng là đáng sợ.