Nhưng lúc này đã khác.
Lúc này anh không hề xung đột với lợi ích thực tế của Diệp Sơ Dương. Vì vậy anh hoàn toàn không nghĩ ra được Diệp Sơ Dương có lí do gì để lừa anh.
Lăng Chương bây giờ mặc dù là oán linh nhưng chí ít cũng là một oán linh có tư tưởng.
Đầu óc tạm thời vẫn chưa mục ruỗng.
Diệp Sơ Dương ngồi cạnh nghe thấy vậy, trầm ngâm hồi lâu cuối cùng mới nói một tiếng anh đợi chút rồi đi vào thư phòng, hai phút sau cô cần một tập hồ sơ về lại phòng khách.
Đây là hồ sơ tôi điều tra ra được, anh tự xem đi, còn tin hay không thì tùy anh thôi. Nói xong Diệp Sơ Dương liền đặt hồ sơ xuống trước mặt Lăng Chương.
Những thứ này là cô nhờ Túc Nhất giúp đỡ điều tra Trình Tử Giai có được.
Bên trên ghi rõ ràng quan hệ giữa Lăng Chương và Quách Thanh.
Thời gian từng giây từng phút qua đi, Diệp Sơ Dương thần sắc có vẻ thư thái ngồi dựa sofa, tuy nhiên ánh mắt thì không hề dời khỏi người đàn ông trước mắt. Cô rõ ràng cảm nhận được khí tức mạnh mẽ và sục sôi toát ra trên người Lăng Chương.
Đó là phẫn nộ.
Đúng là nên phẫn nộ.
Bởi Trình Tử Giai từng làm vậy với Quách Thanh nhưng Lăng Chương thân là bạn trai của Quách Thanh lại vẫn cứ làm việc cho hung thủ đã hại chết bạn gái mình.
Việc này nếu đổi lại là Diệp Sơ Dương, chắc không những muốn chém chết tên trùm sò tội ác Trình Tử Giai, thậm chí còn muốn chém chết luôn cả bản thân mình.
Vì vậy, nghĩ tới nghĩ lui, Diệp Sơ Dương vẫn có thể hiểu được suy nghĩ lúc này của Lăng Chương.
Cũng không biết qua bao lâu, Lăng Chương mới ngẩng đầu nhìn Diệp Sơ Dương.
Khoảnh khắc đó, Diệp Sơ Dương nhìn thấy khí đen trên người Lăng Chương càng đậm đặc hơn.
Sau một hồi suy nghĩ, Diệp Sơ Dương liền xoa cằm nói: Người anh em, anh muốn tìm Trình Tử Giai báo thù thì hãy nhớ thông báo trước cho tôi một tiếng, không giấu gì anh, tôi rất muốn đi xem trò hay.
Lăng Chương: ... Biết rồi.
Lăng Chương tuy không biết câu nói của Diệp Sơ Dương là thật hay đùa nhưng Diệp Sơ Dương biết chắc đó là đùa.
Cô muốn tìm hiểu nguyên nhân hậu quả của việc này vậy thì chỉ có thể thông qua chính Trình Tử Giai.
Bởi giữa Trình Tử Giai và Lư Vãn Phong hình như cũng có chút ít quan hệ.
Lăng Chương có được thứ mà mình muốn xong, đang định rời khỏi căn hộ thì bị Diệp Sơ Dương gọi lại.
Diệp Sơ Dương hỏi: Có một vấn đề tôi muốn hỏi anh.
Cậu nói đi. Đại khái là vì những tài liệu này của Diệp Sơ Dương đã giúp anh một vấn đề lớn, nên khi Diệp Sơ Dương lên tiếng hỏi, Lăng Chương trả lời rất hào sảng và dứt khoát.
Diệp Sơ Dương thấy vậy cũng không do dự nữa, lên tiếng hỏi luôn: Tại sao anh lại định ra tay với đứa bé trong bệnh viện.
Lăng Chương nghe xong liền nhìn cô chậm rãi nói: Vì tôi muốn ăn.
Nói cách khác là Lăng Chương muốn ăn Vu Thư Á.
Diệp Sơ Dương: ... Vì Vu Thư Á là thể thuần âm?
Lăng Chương gật đầu: Đúng vậy, tôi ở bên Trình Tử Giai quá lâu, sắp phải tan biến, vì thế tôi phải tìm thức ăn.
Nghe tới đây, Diệp Sơ Dương không nói gì thêm nữa chỉ gật đầu để Lăng Chương rời đi.
Cô nghĩ, có lẽ đợi tới khi Lăng Chương biết được nguyên nhân hậu quả của việc này xong chắc anh ta cũng sẽ không tìm thức ăn nữa mà tình nguyện tan biến khỏi thế giới này.
Diệp Sơ Dương nghĩ vậy, thần sắc có vẻ tản mạn sau đó bước vào phòng nghỉ ngơi.
Sau khi gửi tin nhắn cho bạn trai dặn dò anh không được cắm sừng mình xong, Diệp Sơ Dương mới yên tâm đi ngủ.