Vốn dĩ trước lễ trưởng thành này, Diệp Sơ Dương thực ra cũng không hề coi trọng việc này, chỉ cho rằng đó là một bữa tiệc sinh nhật mười tám tuổi? Chẳng qua cũng chỉ là đón sinh nhất thôi.
Tuy nhiên đợi tới ngày này cô mới biết, tất cả chỉ là do cô tự nghĩ thế mà thôi.
Nhà họ Diệp chắc là đã mời toàn bộ những người có địa vị, có thể mới tới tới. Còn lễ trưởng thành bây giờ đúng là hoành tráng tới mức không thể hoành tráng hơn.
Diệp Sơ Dương nhìn thấy nhiều người như vậy, đầu muốn nổ tung.
Nhưng bất luận là Bách Việt Phong hay Diệp Hành Nhiên đều dùng ánh mắt trêu chọc nhìn cô.
Sau đó Diệp Sơ Dương liền chọn thời gian này để thoát khỏi đám đông đó.
Hoa viên của biệt thự nhà họ Diệp có đình hóng gió, Diệp Sơ Dương nghĩ xong liền quyết định vào đó nghỉ một lát.
Chỉ có điều, đợi không tới mười phút, Diệp Hành Nhiên liền bước ra tìm người.
Hôm nay, Diệp Hành Nhiên không giống thường ngày, ông mặc một bộ vest màu lam nhạt, cả người nhìn rất nghiêm túc và lịch sự. Ông nhìn khắp hoa viên một lượt, cuối cùng cũng thuận lợi tìm được con trai mình ở trong đình hóng gió.
Diệp Hành Nhiên thấy thiếu niên uể oải dựa cột định, đôi chân dài miên man được bao bọc trong ống quần tây gác hờ hững lên bàn, đáy mắt bất giác dấy lên nụ cười.
Ông bước tới ngồi xuống bên cạnh thiếu niên, nhướng mày hỏi: Đau đầu lắm phải không?
Diệp Sơ Dương nghe xong liền gật đầu: Đau đầu, rất đau đầu.
Diệp Sơ Dương vốn không thích những cảnh tượng tế này, nếu không khi xưa khi biết cô phải thừa kế nhà họ Diệp cô cũng không phản ứng như thế.
Bữa tiệc mừng thọ Diệp lão lần trước đã đành, bởi đó không phải là sân nhà của Diệp Sơ Dương, cô đứng cạnh đối phó một chút là được. Nhưng bây giờ thì khác.
Dù sao thì hôm nay cô cũng là nhân vật chính.
Nhìn đám đông bước tới, Diệp Sơ Dương chỉ cảm thấy giật mình kinh ngạc tới rớt cằm.
Nghĩ tới đây cô liền giơ tay xoa cằm.
Diệp Hành nhiên đứng bên cạnh sau khi nghe lời cô nói liền cười một tiếng. Ông giơ tay vỗ nhẹ vai Diệp Sơ Dương, lời nói đầy hàm ý: Tiểu Cửu à, con là người thừa kế của nhà họ Diệp, là người cầm quyền tương lai, những việc thế này sớm muộn gì con cũng phải đối mặt.
Nói xong, Diệp Hành Nhiên cũng không biết nghĩ ra điều gì, giọng nói bỗng trở nên xa xôi: Năm xưa cũng vì ba cố chấp, sau khi ba bỏ đi, ông con chỉ có thể giao mọi việc lớn bén cho chú ba.
Bỗng nhiên nghe thấy Diệp Tu Bạch xuất hiện trong lời nói của ba mình, Diệp Sơ Dương lập tức trở nên hào hứng. Cô thu đôi chân dài lại, sau đó chớp chớp mắt nhìn Diệp Hành Nhiên.
Thấy Diệp Sơ Dương như vậy, Diệp Hành Nhiên liền nhướng mày.
Hì, nhóc con sao vậy, vừa rồi nói nhiều thế cũng đâu thấy con có biểu cảm nào khác, lúc này nghe thấy tên chú út của con liền lập tức thành ra như vậy? Con không thấy mình như thế hơi bị quá đáng sao?
Diệp Hành Nhiên thực sự đã bị phản ứng của thằng con trai nhà mình làm cho tức cười.
Quả nhiên, sau khi có bạn trai thì không cần người cha này nữa rồi phải không?
Diệp Hành Nhiên vừa tức vừa buồn cười nhìn thiếu niên trước mặt, nhưng Diệp Sơ Dương vẫn trơ mặt cười hì hì một tiếng với ông, sau đó xoa mũi lẩm bẩm: Chẳng phải là khác nhau sao? Đó là bạn trai con, con đương nhiên phải quan tâm một chút.
Diệp Hành Nhiên: Ba còn là ba của con đấy!
Diệp Sơ Dương: Con biết, con cũng rất hiểu chuyện của ba!