Diệp Tu Bạch: ...
Mộ Tấn Hoa bên cạnh: ...
Mộ Tấn Hoa thân là lão hồ ly trong thương trường, khá nhạy cảm với một số biến động nhỏ.
Ví dụ như lúc này.
Rõ ràng anh cảm nhận được sau khi Diệp Sơ Dương dứt lời, bầu không khí bên cạnh mình xảy ra sự chuyển biến rõ rệt. Đương nhiên sự chuyển biến này không cần nghi ngờ gì cả, chính là tới từ người đàn ông đứng trước mặt anh gay ẩ.
Vố dĩ khi Diệp Sơ Dương mới xuất hiện, cảm giác Diệp Tu Bạch mang tới cho người khác là dịu nhẹ như gió xuân, ôn hóa tới mức khó ngờ.
Nhưng chỉ vừa rồi thôi, khi Diệp Sơ Dương nói tới món đồ trong tay mình là quà sinh nhật Diệp Mộ Thành tặng, anh liền phát hiện ra cảm giác nhẹ nhàng như gió xuân trên người Tam gia nhà mình biến mất, bây giờ chắc là gió lạnh trên đồng bằng Siberia.
Lạnh tới giá buốt.
Vô cùng lạnh.
Thế là sau một hồi ngẫm nghĩ, Mộ Tấn Hoa đã quyết định một việc chính xác nhất đời mình.
Anh nhìn Diệp Sơ Dương rồi lại nhìn Diệp Tu Bạch, cuối cùng vẫn giữ nụ cười nói: Vậy tôi không quấy rầy Tam gia và Cửu thiếu nữa, tôi qua bên kia trước.
Diệp Tu Bạch nghe vậy đương nhiên là đồng ý.
Anh thờ ơ liếc nhìn Mộ Tấn Hoa sau đó gật đầu.
Mộ Tấn Hoa thấy vậy lập tức không hề do dự thêm nữa, quay người đi thẳng.
Diệp Sơ Dương lặng im nhìn người đàn ông như thể đang bỏ chạy.
Không ngờ người huynh đệ Mộ Tấn Hoa này đúng là rất có ý thức tự bảo vệ.
Nghĩ tới đây Diệp Sơ Dương lập tức quay đầu lại, sau đó nhanh chóng giơ tay thề thốt: Cháu thề rằng cháu không chủ động bắt chuyện với Diệp Mộ Thành, sau khi Diệp Hành Nhiên đi khỏi cháu còn chưa kịp rời đi thì Diệp Mộ Thành đi tới, sau đó liền đưa cho cháu thứ gọi là quà sinh nhật này, cháu thực sự vô tội, cháu thực sự không biết gì cả, cháu thực sự rất nghe lời.
Diệp Sơ Dương liến thoắng một hồi, có thể thấy rằng bản chất ham sống của cô rất mãnh liệt.
Diệp Tu Bạch thấy vậy chỉ hờ hững liếc nhìn cô sau đó không nói gì cả.
Diệp Sơ Dương: ...
Diệp Sơ Dương thấy Diệp Tu Bạch vẫn trầm ngâm với dáng vẻ cao thâm khó đoán liền cảm thấy hoảng hốt.
Sau khi liếm môi, cô liền định tiếp tục lên tiếng, kết quả là nghe thấy hàng loạt tiếng bước chân. Diệp Sơ Dương liền ngẩng đầu lên nhìn, khóe miệng không khỏi co giật một lần nữa.
Diệp Mộ Thành tới rồi.
Đúng vậy, vào thời khắc quan trọng này, Diệp Mộ Thành đã tới.
Ngay lập tức, Diệp Sơ Dương cảm thấy tuyết lệ của mình như thế rất phát triển.
Bỗng dưng muốn khóc.
Thực sự rất muốn khóc.
Diệp Sơ Dương thở dài một tiếng, cô còn chưa kịp nói gì thì đã nghe thấy giọng nói xen lẫn tiếng cười của Diệp Mộ Thành vang lên: Tam gia, Tiểu Cửu, hai người đây là...
Diệp Sơ Dương nghe vậy liền bối rối cười một tiếng, sau đó xua tay, chưa kịp lên tiếng thì đã bị bạn trai mình ngắt lời.
Diệp Tu Bạch không biết đã quay người lại từ khi nào.
Anh nhìn Diệp Mộ Thành trước mặt, thần sắc lạnh lùng như thể băng không tan: Nghe nói cậu tặng một món quà cho Tiểu Cửu?
Vừa dứt lời, Diệp Mộ Thành lập tức ngây người, sau đó bật cười nói: Vì việc này mà Tam gia giận Tiểu Cửu sao? Thực ra không phải làm vậy đâu, chỉ là một món quà nhỏ của anh tặng em mà thôi.
Ồ, vậy sao? Diệp Tu Bạch nghe xong nửa như cười nửa như không hỏi ngược lại, nhưng sau đó cũng không nói gì nữa mà dẫn thẳng Diệp Sơ Dương rời đi.
Diệp Sơ Dương đương nhiên cảm nhận được gió giục mây vần dấy lên giữa Diệp Tu Bạch và Diệp Mộ Thành lúc này cô vô cùng ngoan ngoãn đi theo Diệp Tu Bạch.