Được lắm.
Thằng nhóc nhà họ đúng là rất giỏi quăng vấn đề nan giải cho người khác, anh không cho một trăm điểm thì đúng là không công bằng.
Diệp Tu Bạch có phần đau đầu bóp trán, cuối cùng vấn nhét lắc tay trở lại: Cái này thì không được, cậu phải tự cất thôi.
Diệp Sơ Dương: ... Vì thế chú muốn thấy cháu bị ba cháu đánh chết sao?
Diệp Tu Bạch: Cậu yên tâm, tới khi đó tôi sẽ chắn giúp cậu.
Đánh chết thằng nhóc nhà họ rồi, anh đi đâu tìm vợ đây?
Vì thế việc này tuyệt đối không thể để nó xảy ra được.
Được rồi, không còn sớm nữa. Ra ngoài đi. Cố cầm cự hai giờ đồng hồ sau đó tôi sẽ dẫn cậu đi chơi. Diệp Tu Bạch vừa nói vừa đứng dậy khỏi sofa, nhận tiện vỗ nhẹ đầu thằng nhóc bên cạnh.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương tuy cảm thấy rất rầu rĩ nhưng vẫn phải gật đầu, sau đó chỉnh sửa y phục theo Diệp Tu Bạch ra khỏi phòng.
Kết quả vừa ra khỏi cửa đã gặp Bách Việt Phong tới tìm.
Bách Việt Phong ngây người nhìn Diệp Sơ Dương bước sau lưng Diệp Tu Bạch, vừa đi vừa kéo áo, trong khoảnh khắc đó anh không biết đã nghĩ tới điều gì, ánh mắt bỗng trở nên hồ nghi.
Diệp Sơ Dương ngước mắt lên thì bắt gặp cậu mình đang dùng ánh mắt kì quái để nhìn mình, cô cúi đầu liếc nhìn xuống ngực.
Vẫn bằng phẳng mà.
Lẽ nào là bên dưới?
Sau đó cô lại liếc nhìn chỗ giữa hai chân..
Khóa không hề bung ra.
Vì thế tại sau lại nhìn cô như vậy?
Diệp Sơ Dương cũng hồ nghi nhìn cậu mình, hai người cứ như thế cậu nhìn cháu, cháu nhìn cậu, cuối cùng cả hai bên đều trầm ngâm. Một phút sau, Diệp Sơ Dương không nhịn được nữa liền lên tiếng: Cậu, cậu nhìn cháu như vậy làm gì? Mặt cháu mọc hoa sao?
Bách Việt Phong nghe vậy liền chớp chớp mắt: Không phải, nhưng hai người ở bên trong làm gì vậy? Lại còn vừa ra vừa chỉnh trang quần áo, hai người làm chuyện mờ ám gì thế?
Diệp Sơ Dương: ...?
Bắt gặp ánh mắt của Diệp Sơ Dương, Bách Việt Phong hùng hồn nói: Trong tiểu thuyết gì đó chả phải thường xuyên viết rằng hai nhân vật nam chính bất ngờ biến mất khỏi bữa tiệc, sau đó làm việc gì đó ở trong một căn phòng nhỏ.
Diệp Sơ Dương: ...
Diệp Tu Bạch: ...
Diệp Sơ Dương và Diệp Tu Bạch liền đưa mắt nhìn nhau một cách ăn ý, sau đó Diệp Sơ Dương cười bối rối ha ha hai tiếng: Không ngờ cậu lại thích xem thể loại truyện H như vậy? Đúng là thất kính thất kính.
Bách Việt Phong: ...
Diệp Sơ Dương vừa dứt lời, hiện trường im phăng phắc.
Bách Việt Phong giơ tay lau trán, không biết tại sao bỗng vã mồ hôi lạnh.
Thế là sau khi trầm ngâm một lát, Bách Việt Phong liền ấp úng nói khẽ: Cũng chỉ tại vì hai người cứ kỳ lạ sao ấy!
Diệp Sơ Dương nghe vậy tức cười nói với đối phương: Đó chẳng phải là vì đầu óc chú đen tối, cháu và chú út giống loại người hấp tấp vậy sao?
Ồ, cũng đúng. Bách Việt Phong gãi đầu, bộ dạng ngây thơ vô số tội: Cậu ta không giống nhưng mà nhóc thì rất giống.
Diệp Sơ Dương: ... Ối trời, cháu rất giống, cậu e là muốn chết phải không.
Sau khi Bách Việt Phong nói xong câu này, Diệp Sơ Dương liền nhìn đối phương bằng ánh mắt lạnh lùng, giọng nói lạnh lẽo vang lê: Người ta nói rằng biết người biết mặt không biết lòng. Nhỡ Diệp Tu Bạch mới là người đi tới đâu cũng có thể giở trò tán tỉnh này nọ thì sao?
Bất ngờ nghe thấy vậy, Bách Việt Phong liền len lén liếc nhìn Diệp Tu Bạch.