Diệp Sơ Dương có nằm mơ cũng không ngờ rằng trên đời này lại có việc trùng hợp tới vậy.
Hai ngày trước trong lễ trưởng thành của cô, cô bị ông mình ép thêm wechat của cô gái có tên Mạt Tử Nghiên. Sau đó lúc này cô gặp ngay chính chủ.
Diệp Sơ Dương giơ tay bóp trán, ánh mắt ánh lên vẻ rầu rĩ và buồn cười.
Thấy Diệp Sơ Dương như vậy, Mạt Tử Nghiên cũng bật cười.
Mạt Tử Nghiên và Mạt Đình Xuyên có đôi nét giống nhau, Mạt Đình Xuyên rất đẹp trai vậy nên Mạt Tử Nghiên đương nhiên cũng rất xinh đẹp.
Xinh đẹp đúng là xinh đẹp.
Đặc biệt là khi cười, đúng là có cốt cách ngự tỉ.
Hơn nữa kèm thêm chiều cao tới một mét bảy tám của đối phương...
Diệp Sơ Dương khóe miệng co giật một lát.
Chả trách lúc trước Diệp Tu Bạch nói Mạt Tử Nghiên không thích kiểu người như cô.
Mạt Tử Nghiên nhìn sự biến hóa trên khuôn mặt của Diệp Sơ Dương, liền cảm khái vỗ vai đối phương, sau đó khẽ nói: Thực ra tôi cũng không ngờ lại gặp được đối tượng mà ông tôi tác hợp cho tôi ở đây.
Chắc là phân vượn (trong tiếng Hoa từ phân vượn đồng âm với từ duyên phận). Diệp Sơ Dương cũng cảm khái.
Cậu nói rất đúng, có câu nói rất hay, khi phân vượn tới thì bồn cầu cũng không thể xối sạch!
Diệp Sơ Dương: ...
Hai người quản lý đứng bên cạnh: ...? Đợi chút, hai người có phải đã giấu chúng tôi làm gì đó không?
Sau khi Diệp Sơ Dương và Mạt Tử Nghiên tỏ ra thân thiết như vậy, người quản lý của Mạt Tử Nghiên cuối cùng cũng không nhịn được nữa, Nancy, hai người quen nhau sao?
Mạt Tử Nghiên nghe vậy liền nhướng mày nhìn Diệp Sơ Dương, sau đó quay lại chỗ ngồi, gật đầu với quản lý của mình: Quen, chính là đối tượng ông tôi muốn tôi gả mà thời gian trước đã nói với chị đấy.
Người quản lý: ...
Diệp Sơ Dương: ...
Đoàn Kiệt: ...
Sau một hồi im lặng, Đoàn Kiệt quay đầu nhìn Diệp Sơ Dương.
Rõ ràng, trong lời nói của Mạt Tử Nghiên, anh đã nghe ra được điều gì đó.
Diệp Sơ Dương sau khi chú ý tới mắt đối phương, trên mặt liền lộ ra một nụ cười: Anh nghĩ không sai, cô ấy chính là chị gái mà tôi nói trong weibo đã đăng.
Diệp Sơ Dương đăng weibo gì?
Chỉ là hôm sinh nhật đăng weibo nói rằng bị ép hẹn hò.
Vì thế...
Lẽ nào vị trước mặt chính là...
Đoàn Kiệt chớp chớp mắt, cũng không biết nghĩ tới việc gì, sau đó liền trợn tròn mắt, ánh mắt phát sáng, cười rất rạng rỡ.
Diệp Sơ Dương: ...
Tại sao lại cười lầy lội gian xảo tới vậy.
Thời gian sau đó, nhóm người Diệp Sơ Dương liền bàn thảo những việc quay quanh quảng cáo, Mạt Tử Nghiên thấy cũng không còn sớm nữa liền mời Diệp Sơ Dương đi ăn cơm.
Mặc dù Diệp Sơ Dương và Mạt Tử Nghiên hôm nay mới chính thức quen biết nhưng nói thế nào đi nữa hai người cũng có chút quan hệ, Diệp Sơ Dương cũng không từ chối.
Khi lên xe tới nhà hàng, Đoàn Kiệt lén chọc nhẹ vào vai Cửu thiếu nhà mình.
Sao vậy? Diệp Sơ Dương quay đầu qua, nhướng mày nhìn người quản lý của mình thì phát hiện đối phương đang dùng biểu cảm vô cùng kì quái nhìn cô.
Diệp Sơ Dương: ...
Hình như hôm nay từ sau khi gặp Mạt Tử Nghiên, gã Đoàn Kiệt này liền trở nên rất kì quặc.
Còn kì quặc ở đâu thì Diệp Sơ Dương cũng không thể lập tức nói ra được.
Lúc này cô nhìn đối phương, cuối cùng cũng không nhịn được nữa liền nhíu mày lại.
Đoàn Kiệt thấy vậy cũng không nhịn nữa, lập tức tít mắt mỉm cười trêu đùa: Thực ra Cửu thiếu à, cậu và Nancy hẹn hò cũng không sao. Tôi thấy cô ấy rất tốt.