Sự việc phát triển tới nước này, bất luận là Diệp Sơ Dương hay Mạt Tử Nghiên trong lòng đều đã đoán ra được điều gì đó.
Diệp Sơ Dương quay đầu nhìn thấy một viên đạn bay tới, cô không hề do dự xoay người, đồng thời kéo Mạt Tử Nghiên tiến sáng lại bờ biển bên trái.
Chừng một phút sau, Diệp Sơ Dương kéo theo Mạt Tử Nghiên ngoi lên hít không khí. Kết quả liền nhìn thấy một tia sáng phản chiếu trên đỉnh núi cách đó không xa. Diệp Sơ Dương thầm giật mình, lập tức kéo Mạt Tử Nghiên lặn xuống nước.
Mạt Tử Nghiên bị hành động bất ngờ của Diệp Sơ Dương làm cho giật mình run rẩy.
Uống ngay một ngụm lớn nước biển, gương mặt nhem nhuốc phấn son càng trở nên nhăn nhó.
Diệp Sơ Dương thấy vậy liền mỉm cười nhìn cô.
Nửa tiếng đồng hồ sau, Diệp Sơ Dương và Mạt Tử Nghiên gần như cùng nhau trải qua ở dưới biển. Nín thở trong biết, khi không chịu đựng được nữa thì ngoi lên hít một hơi không khí trong lành.
Cứ như vậy tuần hoàn không biết bao nhiêu lần cuối cùng hai người mới về lại được bãi biển ở phía bên kia bờ tây.
Diệp Sơ Dương ngoi đầu lên khỏi mặt nước trước, ánh mắt nhanh chóng lướt nhìn khắp một lượt bãi biển hỗn loạn.
Vô số thi thể nằm ngang dọc, máu tươi thấm đẫm bãi cát trắng xóa, từ từ ngấm xuống nước biển.
Diệp Sơ Dương nhìn thấy cảnh này, ánh mắt trở nên thâm sâu.
Mạt Tử Nghiên sau lưng cô khó khăn lắm mới bò lên khỏi mặt biển, khi cô nhích tới bên cạnh Diệp Sơ Dương, nhìn thấy những thi thể không còn nguyên vẹn kia liền lập tức nhíu mày, nôn thốc nôn tháo.
Diệp Sơ Dương thấy vậy chỉ biết bóp trán, ánh mắt ánh lên vẻ thâm trầm và bất lực.
Cô quay lại nhìn Mạt Tử Nghiên, thì thầm hỏi: Chị vẫn ổn chứ?
Không ổn. Giọng cô yếu ớt nói: Khốn nạn, làm đám người nào đã làm ra cái việc không bằng loài súc sinh này?
Không rõ, có thể chỉ đơn thuần là một tổ chức khủng bố, cũng có thể là nhằm vào tôi hoặc chị. Diệp Sơ Dương khẽ nói.
Diệp Sơ Dương vô cùng băn khoăn khi nói câu này.
Vì khi họ ẩn mình dưới biển, Diệp Sơ Dương nhìn thấy súng bắn tỉa đặt ở điểm cao nhất cách đó không xa. Nhưng nghĩ lại, nếu như đúng là chỉ muốn ra ta với cô và Mạt Tử Nghiên thì vụ nổ và vụ xả súng này hoàn toàn không cần thiết.
Như vậy sẽ đánh rắn động cỏ, hơn nữa lại không chắc đã có thể nhân cơ hội này giết chết bọn họ.
Vì thế Diệp Sơ Dương cứ có cảm giác vụ việc này không hề bình thường
Vậy bây giờ chúng ta làm sao đây? Nơi này không còn người nào cả. Mạt Tử Nghiên nhìn xung quanh, ánh mắt thoáng vẻ mệt mỏi.
Ai cũng không ngờ được rằng khi họ quay phim lại xảy ra chuyện quái quỷ này.
Sau vụ náo loạn vừa rồi, bây giờ tất cả chỉ còn lại vẻ hoang lương.
Mạt Tử Nghiên đứng bên cạnh Diệp Sơ Dương, lông mày nhíu chặt.
Diệp Sơ Dương sau khi nghe Mạt Tử Nghiên nói xong lúc này cũng tỏ ra vô cùng bất lực và mệt mỏi.
Vì vừa rồi khi đang quay phim, trên người cô không hề có bất cứ sản phẩm công nghệ cao nào, lúc này tới gọi điện cũng không gọi nổi.
Vậy chúng ta tới bên kia xem sao, cho dù không tìm được điện thoại thì chắc người phía cảnh sát cũng sẽ nhanh chóng tìm tới đây.
Mạt Tử Nghiên nghe vậy cảm thấy rất có lý liền gật đầu đi theo sau Diệp Sơ Dương, một tay vẫn giữ chặt lấy vạt áo người thiếu niên, chậm rãi và cẩn thận bước đi.
Thời điểm này, cho dù bình thường Mạt Tử Nghiên có tỏ ra là ngự tỉ mạnh mẽ thì lúc này cũng coi Diệp Sơ Dương là chỗ dựa vững chắc.