Mạt Tử Nghiên biết rằng buổi tối Diệp Sơ Dương còn phải đi tìm Diệp Tu Bạch, vì thế vẫn ngồi ở cửa phòng mình, khó khăn lắm mới nghe thấy tiếng động, trong lòng biết rằng Diệp Sơ Dương chắc không xảy ra chuyện gì, và kết quả này thực sự đáng hài lòng.
Vì thế cô cuối cùng liền lén lút mở cửa phòng.
Quả nhiên nhìn thấy hai bóng người đang đứng ở trước cửa nói chuyện, và sau cùng thiếu niên thậm chí còn kiễng chân hôn lên má người đàn ông.
Chà chà chà.
Đúng là ngược cẩu một cách tàn bạo.
Diệp Sơ Dương đứng ở cửa, nhìn cô gái ở trước mắt đang ra sức nháy mắt với mình, trong lòng cô không khỏi buồn cười, sau khi hôn gió với Mạt Tử Hiện cô liền đóng cửa lại.
Thấy vậy, trái tim lơ lửng bên bờ vực vì lo lắng cho Diệp Sơ Dương cuối cùng cũng hạ xuống.
Đêm nay đối với rất nhiều người là một đêm vô cùng yên bình.
Ngoài một góc nọ ở nước Z ra.
Diệp Mộ Thành đang đứng bên cạnh cửa sổ thư phòng, từ trên nhìn xuống, bóng người chỉ bé bằng những con kiến, nhìn không hề chân thực chút nào. Lúc này có một người đàn ông áo đen đang đứng cách anh chừng mấy mét, thần sắc cung kính nói: Tứ thiếu, Cửu thiếu không xảy ra vấn đề gì cả. Nghe nói khi Cửu thiếu bị tấn công, cậu ta rất bình tĩnh, thậm chí còn nhảy xuống biển bỏ trốn.
Nhảy xuống biển bỏ trốn. Diệp Mộ Thành mỉm cười lặp lại câu nói này, nhìn màn đêm trước mắt, anh chậm rãi mỉm cười: Xem ra Tiểu Cửu nhà chúng ta cũng rất có bản lĩnh. Chả trách có thể khiến người như Diệp Tu Bạch xem trọng.
Diệp Mộ Thành thản nhiên nói, sau đó lại nói tiếp: Hãy để ý đấy, đừng để người chết. Nếu không trò chơi này sẽ không còn gì để chơi nữa.
Nghe vậy người đàn ông áo đen liền gật đầu.
Mặc dù trong lòng vô cùng nghi hoặc, theo như quan hệ của Tứ thiếu và Cửu thiếu, hi vọng Diệp Cửu thiếu mất mạng mới đúng chứ, sao ở chỗ Tứ thiếu nhà họ lại biến thành bảo vệ cẩn thận đối phương?
Đáp án của câu hỏi này chắc chỉ một mình Diệp Mộ Thành hiểu rõ nhất.
***
Ngày hôm sau, Diệp Sơ Dương và Mạt Tử Nghiên liền tới địa điểm quay quảng cáo.
Vì lúc trước bờ biển phía tây xảy ra vụ việc nghiêm trọng như vậy nên lần này đương nhiên phải tránh nơi đó ra. Vì thể để thuận tiện, chuẩn xác hơn là Diệp Tu Bạch và Lục Cảnh Hoành muốn cho thuận tiện nên họ chọn một căn biệt thự bờ biển cho nhóm người Diệp Sơ Dương sử dụng.
Nhà họ Lục có rất nhiều bất động sản ở nước L, căn biệt thự bờ biển này trước mặt là bãi cát, vì thế khi quay phim cũng không có vấn đề gì cả.
Hôm nay khi quay phim, Lục Cảnh Hoành và Diệp Tu Bạch đứng ở cửa sổ biệt thự, Lục Cảnh Hoành uể oải tựa người vào cửa sổ, vừa nhìn hai người trên bãi biển vừa không ngừng báo cáo với Diệp Tu Bạch.
Chà chà, dựa vào nhau rồi. Yo, thế mà không không cần hôn?
Diệp Tu Bạch: Câm miệng.
Mặc dù Diệp Tu Bạch luôn biết rằng gã Lục Cảnh Hoành này lắm mồm, nhưng cho tới tận giờ phút này anh mới biết Lục Cảnh Hoành lắm mồm tới mức đáng ghét.
Ví dụ như lúc này, Diệp Tu Bạch thực sự muốn tát một phát cho Lục Cảnh Hoành bay thẳng xuống mặt biển ở đối diện.
Làm gì chứ, giận sao? Ôi trời, tôi cũng chỉ nói sự thật mà thôi! Lục Cảnh Hoành hoàn toàn không hề sợ hãi sắc mặt lạnh lùng của Diệp Tu Bạch, anh xua xua tay, giọng nói vô cùng đắc chí.