Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 58: Chương 58




Sau khi kết thúc buổi học trưa, Diệp Sơ Dương không chậm trễ, dọn dẹp sách vở liền đến thẳng phòng giáo viên.

Lúc này vừa vặn là giờ tan học, con đường nhỏ của ngôi trường hơi nhiều người.

Có nhiều học sinh trẻ tuổi từng bước từng bước vội vàng lướt qua bên cạnh Diệp Sơ Dương, chỉ một mình cô, bước chân không vội không chậm, thần thái tản mạn nhàn hạ, dưới ánh mặt trời lặn càng thể hiện rõ sự thư thái kia và thu hút sự chú ý của mọi người.

Diệp Sơ Dương?

Trong đám đông đột nhiên có tiếng gọi kinh ngạc.

Thiếu niên đút tay vào túi quần, ánh mắt lạnh nhạt liếc nhìn. Xuất hiện trước mặt cô là một nữ sinh, trạc tuổi cô.

Cô gái đó mặc chiếc áo khoác rộng lớn màu nâu nhạt, bên trong mặc chiếc áo len màu trắng và chiếc váy đen ngắn, trông thật chững chạc.

Diệp Sơ Dương có ấn tượng rất sâu đậm đối với cô ta…

Sau khi cô theo học Học Viện Điện Ảnh Tĩnh Tây, cô gái này là người duy nhất chịu làm bạn vui chơi cùng cô.

Diệp Sơ Dương thân là một cô gái, tuy ngoại hình trông như một con trai, nhưng cũng không thể giống con trai chơi đùa buông thả như trong giới của bọn họ. Còn đối mặt với con gái, thì cô càng cẩn trọng hơn nhiều, lo sợ thân phận của mình bị đồng loại phát hiện.

Đại loại cũng vì lý do này, cho nên Diệp Sơ Dương luôn lẻ loi một mình ở trong trường học.

Cho đến khi cô gặp gỡ với cô gái trước mặt.

Tên của cô gái này là Đằng Ngọc Tịnh, là một cô gái có vẻ ngoài thanh tú xinh xắn. Nhưng mà, khuôn mặt này ở trong học viện điện ảnh, đích thực không được xuất sắc cho lắm.

Theo nguồn tin ngoài lề mà Diệp Sơ Dương nắm được, nghe nói trước kia Đằng Ngọc Tịnh có ý với cô, nhưng đáng tiếc là cô chỉ có gương mặt ưa nhìn, không có cái gì khác lại còn thích con trai. Cuối cùng, Đằng Ngọc Tịnh mới dành sự chú ý sang hotboy Ngu Nhan Trạch.

Bởi Đằng Ngọc Tịnh là học sinh của khoa Văn, cho nên chỉ có thể mượn cớ đi tìm Diệp Sơ Dương để lén lén lút lút gặp Ngu Nhan Trạch một lần.

Sau này thì…

Sau này thì là Đằng Ngọc Tịnh đặt một lá thư tình lên bàn học của Ngu Nhan Trạch, kết quả bị những người khác phát hiện, đọc lá thư đó trước bàn dân thiên hạ. Đằng Ngọc Tịnh xấu hổ nhục nhã, đổ vạ cho Diệp Sơ Dương.

Diệp Sơ Dương muốn thổ lộ với Ngu Nhan Trạch, cho nên cô mới viết giúp các thư tình.

… …

Ân oán của Diệp Sơ Dương và Đằng Ngọc Tịnh đại khái chỉ có việc này thôi.

Ánh mắt của thiếu niên đặt lên người của Đằng Ngọc Tịnh chỉ một giây thoáng qua, sau đó lướt đi, dường như không hề phát hiện người đối diện là người quen.

Và chỉ như vậy, nụ cười chột dạ trên mặt của Đằng Ngọc Tịnh đơ cứng, sắc mặt bỗng trở nên khó coi.

Diệp Sơ Dương, cậu không nhận ra tôi sao? Đằng Ngọc Tịnh nghiêng người chặn trước mặt thiếu niên, Tuy việc lá thư tình kia là do tôi không tốt, nhưng dù sao chúng ta cũng là bạn bè mà, đúng không?

Bạn bè?

Diệp Sơ Dương mặc niệm hai chữ này, nụ cười chế giễu hiện lên trên khuôn mặt trắng trẻo tinh tế của cô. Cô ung dung nhìn cô gái trước mặt, giọng điệu có chút thờ ơ, Cô là ai? Tôi và cô quen biết nhau sao?

Biểu cảm của Đằng Ngọc Tịnh lại một lần nữa đơ cứng.

Cậu thực sự không nhận ra tôi sao? Đằng Ngọc Tịnh nghĩ nát óc cũng không hiểu nổi Diệp Sơ Dương sẽ nói một câu như vậy.

Bắt gặp người qua đường thi thoảng lại nhìn lên hai người bọn họ, sắc mặt của Đằng Ngọc Tịnh lúc trắng lúc xanh, cực kì khó coi.

Im lặng một hồi, khuôn mặt của cô gái tiếp tục nở ra một nụ cười, Trước kia tôi còn viết thư tình giùm cậu gửi cho Ngu Nhan Trạch cơ mà, cậu quên rồi sao?

Vừa dứt lời, bàn tay đang đút trong túi quần của Diệp Sơ Dương khựng lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.