Diệp Sơ Dương kéo rèm châu đi vào,Lục Cảnh Hành đang chuẩn bị ra giá liếc mắt nhìn một cái.
Lục Cảnh Hành nghe động tĩnh của rèm châu, theo bản năng ngẩng đầu lên,kết quả vừa lúc đối cặp mắt đào hoa của Diệp Sơ Dương.
Nhìn vậy,hắn liền quên mất ý định hô giá của mình.
Diệp Sơ Dương đi lên trước, lời nói mang ý cười, “Vừa lúc, không cần hô.”
“Ý gì?” Lục Cảnh Hành cái gì cũng không biết, đột nhiên nghe được Diệp Sơ Dương nói một này, chớp chớp mắt, tò mò truy hỏi.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương nở một nụ cười sáng lạn với hai người, sau đó đem cái hộp nhỏ trong tay đưa cho Lục Cảnh Hành.
Nhìn cái hộp nho nhỏ trong tay, đầu óc Lục Cảnh Hành không nghĩ được gì chờ Diệp Sơ Dương giải thích.
Dưới ánh mắt thúc giục,Diệp Sơ Dương vươn tay mở hộp ra.
Chỉ có một tờ giấy.
Bản vẽ
Lục Cảnh Hành không phải đồ ngốc, đương nhiên biết thứ này là thứ gì. Hơn nữa, vừa rồi thời điểm bản vẽ thiết kế vũ khí được bán đấu giá cuối cùng kia, người chủ trì hội đấu giá đem bản vẽ này đặt ở trên màn ảnh, từ trên màn hình lớn chiếu qua.
Từ đâu cậu có được? Lục Cảnh Hành vui mừng suýt khóc.
Không phải đùa hắn chứ!
Rốt cuộc ——
Nếu hắn không nhìn lầm thì dưới đài trong tay người chủ trì cũng một tờ bản vẽ.
Lục Cảnh Hành nhìn bản vẽ, lại nhìn Diệp Sơ Dương. Cuối cùng đem bản vẽ đưa cho Diệp Tu Bạch đang đứng một bên.
Thấy thế, Diệp Tu Bạch duỗi tay tiếp nhận, ánh mắt nhìn bản vẽ xem qua một lần, đáy mắt đen tối hiện lên thần sắc không rõ ràng——
Một lúc sau hắn mới áp cảm xúc cuồn cuộn nơi đáy mắt xuống nhìn về phía Diêp Sơ Dương
Ánh mắt của hai người này ý tứ gì.
Lúc này Diệp Sơ Dương cũng không tính toán gạt hai người. Mở miệng nói
Thiên Diệu cho
Lục Cảnh Hành: “……”
Diệp Tu Bạch: “……”
Trong nháy mắt, Lục Cảnh Hành cho rằng lỗ tai mình xảy ra vấn đề.
Vừa rồi thằng nhóc con Diệp gia này nói cái gì?
Thiên Diệu đem bản vẽ này cho nàng?
Đầu óc hắn có vấn đề sao?
Lục Cảnh Hành đương nhiên biết Thiên Diệu biết bản vẽ này đối với bọn họ có ý nghĩa gì. Nhưng hiện tại lại đem bản vẽ này cho bọn hắn ——
Nghĩ như thế nào cũng có chỗ không đúng.
Diệp Sơ Dương cậu nói thật đi,cậu với Thiên Diệu có giao dịch không chính đáng nào không? Chẳng hạn như bán thân gì đó?
Lục Cảnh Hành vẻ mặt nghiêm túc nhìn Diệp Sơ Dương, sợ đối phương thật sự nói ra câu ‘ vâng ’.
Nhưng mà, Diệp Sơ Dương trả lời rốt cuộc vẫn là làm Lục Cảnh Hành thất vọng.
Diệp Sơ Dương gật đầu với Lục Cảnh Hành nói Anh nói đúng một nữa
Lời vừa nói xong, dưới ánh mắt hoảng sợ cửa Lục Cảnh Hành đem chuyện vừa rồi kể lại chi tiết cho hai người.
Ta cùng Thiên Diệu giao dịch,ta đi cứu lão sư của hắn,hắn cho ta bản vẽ này . Nói xong nàng xua tay,sau đó nói tiếp: Thiên Diệu đảm bảo bản vẽ này là thật nên ta cũng tin tưởng hắn .
Nếu Thiên Diệu đưa nàng bản vẻ giả,đợi nàng phát hiện đối với hắn cũng không có lợi gì.
Về điểm này Thiên Diệu trong lòng cũng rõ ràng.
Nghe Diệp Sơ Dương nói, Diệp Tu Bạch trầm tư trong chốc lát, chậm rãi mở miệng “Thiên Diệu cũng không trộm đồ dỏm, cho nên thứ này tất nhiên là thật, không cần lo lắng.”