Ánh mắt của tất cả mọi người tò mò nhìn chằm chằm Diệp Sở Dương, Lý Kỳ và Hà Hoan cũng vậy.
Chẳng qua so sánh với nhau, thì biểu tình của Lý Kỳ và Hà Hoan không có khoa trương như mọi người.
Hơn nữa, cho dù là dưới tình huống nào. Lý Ký cũng không quên phỏng vấn Diệp Sở Dương.
“Nhìn đến ba chữ này, tôi có một vấn đề nghiêm túc muốn hỏi Sơ Dương một chút.” Lý Ký bỗng nhiên cười nói. Trong mắt hiện rõ vẻ hài hước, Diệp Sở Dương hiểu ý.
Nhưng Diệp Sở Dương cũng không tỏ vẻ gì.
Đổi vị trí cho nhau, nếu giờ phút này mình là người chủ trì, gặp phải trường hợp như lúc này, nội tâm hơn phân nửa là mừng thầm. Rốt cuộc, thì ratings chương trình cũng tăng lên.
Diệp Sơ Dương lần nữa nhìn thoáng qua tên trên điện thoại mình, gật đầu với Lý Ký, đạm thanh cười nói, “Tiền bối ngài hỏi đi.”
“ Diệp Sơ Dương cậu thường xuyên gặp mặt Mộ tiên sinh sao?”
Diệp Sơ Dương: “Không có, tính đến thời điểm này, tôi đến công ty chưa quá năm lần.”
Diệp Sơ Dương nói lời này lúc nay có vẻ vô tội. Nhưng sự thật là thế. Dù sao có chuyện gì thì Đoạn Kiệt sẽ hỗ trợ xử lý ngay, cô hoàn toàn không cần nàng lo lắng mấy chuyện này.
Hơn nữa, Diệp Sơ Dương nhàn rỗi không có việc gì làm cũng sẽ không đi đến Hoàn Cảnh để lắc lư.
Nghe được câu trả lời của Diệp Sơ Dương, Lý Ký sửng sốt một chút, ngay sau đó anh ta lại dấu một mạt kinh ngạc này, tiếp tục hỏi, “Một vấn đề cuối cùng, Sơ Dương cậu có sợ Mộ tiên sinh không? Phải biết rằng Mộ tiên sinh tiếng tăm lừng lẫy khiến cho người ta sợ mất mật.”
Tính tình của Mộ Tấn Hoa co chút giống với Diệp Tu Bạch.Bởi vì hai người đại khái là quan hệ cấp trên cấp dưới.
Bất quá ——
Diệp Sơ Dương ngay cả Diệp Tu Bạch cô đều không sợ, chẳng lẽ còn sẽ sợ một cái Mộ Tấn Hoa sao?
Điều này không tồn tại.
Nhưng dưới tình huống thế này, Diệp Sơ Dương cuối cùng vẫn đưa ra một đáp án ba phải. Cô nhìn Lý Ký nhàn nhạt lắc đầu, mắt lại mang theo ý cười nói, “Cũng tạm.”
Nghe thấy đáp án này, trong lòng Lý Ký thoáng có chút thất vọng. Nhưng mặc kệ nói thế nào,thì Diệp Sơ Dương cũng phải gọi điện cho Mộ Tấn Hoa. Đến lúc đó hai người này nếu thật sự có quan hệ gì, thì mọi người cũng có thể nhìn được chút gì.
Cho nên, đối với sự thất vọng bé tí đó Lý Ký hoàn toàn không thèm để ý nữa.
Cuối cùng, Lý Ký thúc dục Diệp Sơ Dương ý bảo nhanh một chút.
Thấy thế, Diệp Sơ Dương cũng không chần chờ gì, trực tiếp gọi điện cho đối phương.
Nghe được thanh âm bên kia vang lên, trong hiện trường trừ bỏ Diệp Sơ Dương thì mọi người cơ hồ đều không dám thở, hoàn toàn không dám phát ra tiếng.
Giống như chỉ cần mình phát ra tiếng vang hơi lớn, sẽ xảy ra chuyện.
Thời điểm mọi người ở đây nín thở chờ đợi, điện thoại bên đối phương đã có người bắt máy.
“Xin chào ngài.”
Chỉ ba chữ ngắn ngủn, đầu tiên là làm mọi người sửng sốt, sau đó trên mặt mọi người đều lộ ra thần sắc thất vọng.
Đây không phải là điện thoại của Mộ Tấn Hoa sao? Sao người bắt máy là một cô gái nào đó?
Khóe miệng Diệp Sơ Dương mang theo tươi cười, sau đó cô nhẹ nhàng cười nói, “Là Lý thư ký à? Tôi là Diệp Sơ Dương.”
Bên kia người nghe được ba chữ ‘ Diệp Sơ Dương ’ này đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó cũng không biết nghĩ tới cái gì, trầm tư một chút rồi mở miệng, “Là toi, lúc này Mộ tổng đang họp, xin hỏi Diệp tiên sinh có chuyện gì không?”
“À,cũng không có gì. Chỉ là đang tham gia chương trình, vừa lúc người ta yêu cầu gọi cho Mộ nên tôi gọi mà thôi.”