Hiện tại sự việc của Ngu Nhan Trạch và Diệp Sơ Dương, đông đảo phóng viên đều biết nên bọn họ luôn tìm cơ hội để phỏng vấn.
Diệp Sơ Dương hiện giờ đã vào cục cảnh sát, tuy nhiên trong nhận thức của bọn họ, ngọn nguồn bắt đầu của chuyện này không thể phỏng vấn Diệp Sơ Dương, thì có thể phỏng vấn những người khác.
Nghĩ như vậy nên hàng xóm của Diệp Sơ Dương cùng với những nghệ sĩ trong công ty đều trở thành đối tượng để phỏng vấn.
Nghe hai người Mạc Đình Xuyên và Mộ Tấn Hoa nói, Diệp Sơ Dương đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó trên trán liền hiện ra vài phần hắc tuyến.
“Vậy tôi đây về nhà cũ của Diệp gia đi.” Diệp Sơ Dương véo véo ấn đường nói, lấy điện thoại ra định gọi cho Túc Ngũ.
Nhưng mà bị Mạc Đình Xuyên cản lại.
Anh trầm tư một chút sau đó nói, “Tôi đưa cậu qua đó, vừa lúc tôi cũng đi gặp lão gia tử.”
Mạc Đình Xuyên muốn gặp lão tử?
Diệp Sơ Dương chớp chớp mắt, có chút cảm giác ngoài ý muốn. Cô lại không biết Mạc Đình Xuyên và ông nội mình lại có quan hệ không tồi.
Nghĩ nghĩ, cô vẫn gật đầu, sau đó nói một tiếng ‘ tốt ’.
Có xe đi nhờ đương nhiên là muốn rồi.
Làm người, tội gì phải khó xử chính mình chứ.
Đã xác định hành trình kế tiếp, nên Diệp Sơ Dương xoay người nhìn về Mộ Tấn Hoa đang đứng một bên, thần sắc nghiêm túc nói, “Mộ tổng. Hôm nay đã đem phiền toái cho anh rồi.”
Diệp Sơ Dương vốn dĩ cho rằng mình đêm nay chắc qua đêm ở cục cảnh sát. Kết quả không nghĩ tới thế nhưng kinh động đến Mộ Tấn Hoa làm anh ta đích thân chạy đến cục cảnh sát. Đương nhiên, sự xuất hiện của Mạc Đình Xuyên cũng là ngoài suy nghĩ của cô.
Nói tóm lại chính là ngoài ý muốn, nên phải thật sự cảm tạ.
Mà Mộ Tấn Hoa nghe Diệp Sơ Dương nói vậy, đầu tiên là sửng sốt một chút, ngay sau đó trên gương mặt lạnh băng của anh xuất hiện ý cười nhàn nhạt,lắc đầu cười nói với Diệp Sơ Dương, “Cửu Thiếu nói đùa. Tam Gia không có ở nhà tôi có thể giải quyết phiền toái cho cậu là nghĩa vụ của tôi. Hiện tại Cửu Thiếu cậu không có việc gì thì tốt rồi.”
Đối với Mộ Tấn Hoa mà nói, lời dặn dò của Diệp Tu Bạch, đương nhiên là phải thực hiện.
Tuy rằng anh không biết ngoài quan hệ chú cháu của Diệp Tu Bạch và Diệp Sơ Dương bọn họ còn có quan hệ yêu đương. Nhưng đó không phải là điểm mấu chốt. Chỉ cần Diệp Tu Bạch phân phó, bọn họ những người bên cạnh sẽ thực hiện.
Điểm này không cần nghi ngờ.
Nghe Mộ Tấn Hoa nói, Diệp Sơ Dương nhướng mày còn chưa kịp mở miệng, đứng một bên Mạc Đình Xuyên đã thấp giọng cười một tiếng, anh nhìn chăm chú vào thiếu niên trẻ tuổi trước mắt này, ý sâu xa nói, “ Gia hỏa Diệp Tu Bạch này xem ra cùng là người đàn ông chuẩn men.”
Nói xong, Mạc Đình Xuyên liền kéo Diệp Sơ Dương ngồi lên xe quân dụng của mình.
Ba người rời đi khỏi cục cảnh sát,dưới ánh mắt nhìn chăm chú của đám phóng viên đang đứng bên ngoài.
Nơi này là cục cảnh sát, cho nên đám phóng viên đó thấy Diệp Sơ Dương xuất hiện, tuy rằng trong tâm rất muốn nhào lên vây quanh đối phương để phỏng vấn, nhưng bọn họ rốt cuộc cũng không dám làm càn.
Tuy rằng không thể trực tiếp phỏng vấn Diệp Sơ Dương, nhưng đám phóng viên đó rốt cuộc vẫn là phóng viên, nên cũng có thể có suy nghĩ.
Thời điểm Diệp Sơ Dương cùng hai người đàn ông xa lạ xuất hiện ở cổng lớn,trong đầu đám phóng viên đó đã nghĩ tới tin kế tiếp hẳn là nên viết cái gì.
Nga.
Không đúng, không phải là hai người đàn ông xa lạ. Trong đó một người trang phục quân trang màu đen bạc chính xác không quen thuộc, nhưng người còn lại mà nói ——
Quả thật là quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.
Vị này thường xuyên xuất hiện trên báo chí và là boss của Hoàn Cảnh, có thể nói là tương đối quen mặt.
Chỉ là ——
Mộ Tấn Hoa vì sao lại xuất hiện chỗ này?
Chẳng lẽ anh ta thật sự có một chân với Diệp Sơ Dương?