Nhưng mà, bản thân Diệp Sơ DƯơng đối với sự kiện quỷ nào ở biệt thự của Ngu Nhan Trạch, cũng cảm tháy rất có hứng thú. Sau khi quyết định đi xem quỷ cùng Ôn Phi Vũ xong, sau đó hai người ăn cơm tối xong, lại lắc lư nửa ngày, chờ đến khi trời tối để tiện hành động, Ôn Phi Vũ lái xe, sau đó hai người đi đến trước biệt thự của Ngu Nhan Trạch.
Đây là lần đầu tiên Diệp Sơ Dương tới nơi này.
Đứng ở phía trước biệt thự đã bị thiêu hủy hầu như không thể nhìn thấy, Diệp Sơ Dương vươn tay sờ sờ cằm, đáy mắt tựa hồ hiện lên một thứ gì đấy.
“Cậu nhìn cái gì đấy?” Ôn Phi Vũ đứng ở bên cạnh Diệp Sơ Dương, một người đàn ông sắp ba mươi tuổi vào giờ phút này cơ hồ muốn cuộn lại thành một nắm.
Diệp Sơ Dương quay đầu liếc mắt nhìn anh.
Phía dưới đèn đường, vẻ mặt của Ôn Phi Vũ có chút nghiêm túc cùng nghiêm nghị, nhưng mà cũng không quá khó coi cái gọi là nghiêm nghị này đều là làm bộ làm tịch, vì phòng ngừa cảm xúc lo lắng lộ ra ngoài , nên cố ý làm ra vẻ mặt đó.
Nhát gan cũng hơi quá rồi đó.
Diệp Sơ Dương cảm thấy buồn cười cong cong khóe miệng, sau đó nói, “Đang nhìn quỷ ở bên trong .”
“Thật sự có quỷ?”
“Có quỷ.” Diệp Sơ Dương nhẹ nhàng nói, sau đó cô giơ chân lên đi về phía biệt thự, chỉ có điều trên đường đi, cô thuận đường an ủi Ôn Phi Vũ vẻ mặt đang giống như đối diện với quỷ một chút , “Yên tâm, không phải quỷ như trong tưởng tượng của anh.”
Không phải quỷ như trong tưởng tượng của anh?
Quỷ trong tưởng tượng của anh chính là loại quỷ nào?
Một đầu tóc dài che ở phía trước, mặc một cái váy trắng bay lơ lửng trên không, sau khi mái tóc được vén ra thì chính là một cái miệng lớn đầy máu rất khủng bố.
Trời đất.
Càng nghĩ càng khủng bố mà.
Ôn Phi Vũ khóe miệng run rẩy một chút, lập tức đi nhanh tới phía sau của Diệp Sơ Dương, sau đó theo bản năng túm chặt vào cánh tay thiếu niên, nhỏ giọng hỏi, “Cái kia Chung Quỳ (vị thần có thể đánh quỷ trong truyền thuyết, dân gian xưa thường treo ảnh của Thần, cho rằng có thể trừ được tà ma) gì đó tại thời điểm bắt quỷ không phải còn có đạo cụ sao? Diệp đại sư, cậu có đạo cụ gì?”
Diệp Sơ Dương: “Tôi cũng đâu phải là chuyên gia bắt quỷ.”
Năm đó cô học chuyên ngành là huyền học (trào lưu triết học duy tâm doHà Yên, Vương Bật thời Ngụy Tấn sáng lập bằng cách nhào nặn tư tưởng Lão Trang và tư tưởng Nho gia) và phong thuỷ, có thể nói là cùng với bắt quỷ không có tí quan hệ nào. Chỉ là cô cái gì cũng đều biết một chút, cho nên loại chuyện trấn áp hồn quỷ này cô chỉ có thể giúp được một chút mà thôi.
Ôn Phi Vũ đương nhiên không biết Diệp Sơ Dương đối với chuyện bắt quỷ này chỉ hiểu sơ lược mà thôi.
Nên sau khi nghe được câu “Tôi lại không phải là chuyên gia bắt quỷ” của Diệp Sơ Dương, sắc mặt Ôn Phi Vũ bỗng nhiên trắng bệch.
Mẹ kiếp!
Không bắt được quỷ thì chạy tới nơi này làm gì ! Đầu óc có vấn đề à!
Ôn Phi Vũ dùng vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc để nhìn Diệp Sơ Dương.
Diệp Sơ Dương bị ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm vào mình, rốt cuộc vẫn là quay đầu lại, sau đó cảm khái vỗ vai an ủi người đàn ông bên cạnh, “Anh yên tâm, tuy rằng tôi không phải chuyên ngành bắt quỷ, tôi cũng không có đạo cụ chuyên ngành, nhưng mà đồ trấn áp sát khí thứ tốt tôi vẫn có. Hơn nữa”
Diệp Sơ Dương dừng một giây, bỗng nhiên ý tứ vô cùng sâu xa nói, “Có lẽ thấy được đồ vật bên trong anh vui vẻ còn không kịp nữa. Lo lắng cái gì?”
Ôn Phi Vũ: “…… Tôi không tin.”
“Không tin anh cứ đợi mà xem.” Khóe miệng Diệp Sơ Dương run run một chút, khá là bất đắc dĩ.
Có điều, tuy rằng nội tâm vô cùng lẫn lộn cùng với bất đắc dĩ, nhưng là Diệp Sơ DƯơng một đoạn đường đi đến biệt thự, vẫn là đặc biệt chiếu cố gia hỏa Ôn Phi Vũ này.
Sau một phút đồng hồ, hai người đi tới trước cánh cửa đã bị cháy thành màu đen.
Diệp Sơ Dương lấy ra một chiếc khăn mùi soa, chạm vào cánh cửa đẩy ra.
Không có ánh đèn, nhưng mà đột nhiên có một mùi cháy khét xông vào mũi của Diệp Sơ Dương và Ôn Phi Vũ