Sau đó, Ôn Phi Vũ mới nhìn thấy thứ mà Diệp Sơ DƯơng đang cầm trong tay kia.
Hai cái tai bị Diệp Sơ DƯơng túm, cái tai to dài, bốn chân ngắn đang vùng vẫy, đúng là con thỏ!
Chời ơi, vừa rồi anh ta bị con thỏ này đá vào mặt sao?
Ôn Phi Vũ cảm thấy thất vọng tràn trề.
Anh thở dài một hơi, sau đó đi đến trước mặt Diệp Sơ DƯơng, lấy tay chọc chọc vào mặt con thỏ kia.
Không biết có phải hành động này của Ôn Phi Vũ đã chọc tức con thỏ hay không, chỉ thấy rằng con thỏ đung đưa dưới tay của Diệp Sơ Dương, hai chân sau mạnh mẽ đạp thẳng về phía trước, đá vào mặt Ôn Phi Vũ.
Ôn Phi Vũ: “.................”
Chàng trai vô cảm vẫy vẫy (hất hất phủi phủi bằng tay) chân con thỏ, đưa tay sờ lên chiếc mũi đã vô tình bị thương, liền cảm giác được một sự ấm áp lan tỏa trên đầu ngón tay.
Cúi đầu xuống thì thấy, quả nhiên là bị chảy máu mũi.
Tình huống lúc này, Ôn Phi Vũ lại càng thêm bất lực.
Ngay từ đầu, anh đã bảo là nơi này có ma.
Cuối cùng chưa tìm thấy ma thì đã bị con thỏ này đã vào mũi rồi.
Lại còn bị chảy máu nữa.
Trên thế giới này còn ai xui xẻo hơn cậu ta nữa?
Ôn Phi Vũ hít một hơi, rồi quay sang nhìn Diệp Sơ Dương, vẻ mặt nghiêm túc hỏi, “Có muốn làm thịt thỏ kho tàu không? Con này chắc chắn là ngon đấy.”
Diệp Sơ Dương nghe thấy những lời đó, liền nhìn xuống con thỏ đang nằm im sau khi nghe Ôn Phi Vũ nói ra bốn chữ “thịt thỏ kho tàu”, khóe miệng không thể nhịn cười.
Cô đung đưa con thỏ trong tay, gật đầu với Ôn Phi Vũ, sau đó không chút để ý nói “Yes, không chỉ có thịt thỏ kho tàu, mà còn có thịt thỏ nấu canh, thịt thỏ giả cầy, lẩu cay thỏ, vân vân nhiều món thịt thỏ nữa.”
Ôn Phi Vũ: “woa, cậu mới nói mà đã làm tôi chảy nước miếng ra rồi này.”
Mặc dù Ôn Phi Vũ chưa thấy tài nghệ nấu ăn của Diệp Sơ Dương giỏi đến mức nào, nhưng anh đã từng xem Diệp Sơ Dương livestream nấu ăn.
Trên mạng còn có người nói là Diệp Sơ Dương là dựa vào việc LiveStream ẩm thực để kiếm tiền.
Có thể tưởng tượng món thịt thỏ do Diệp Sơ Dương làm tuyệt đối không thể nào không ngon.
Nghĩ đến đó thôi cũng cảm thấy kích động rồi.
Vì thế, khi Ôn Phi Vũ nhìn về phía con thỏ liền dấy lên ánh mắt thèm thịt thỏ.
Con thỏ kia không biết có phải bị Ôn Phi Vũ hù tới mức muốn khóc rồi không. Bốn chân bắt đầu đạp đạp không ngừng. Nhưng vẫn bị Diệp Sơ Dương túm tai, muốn thoát cũng không được.
Diệp Sơ Dương thấy bộ dạng của con thỏ, cười cười nói “Thực tế, nhìn theo cách khác thì con thỏ này cũng giống cậu đấy chứ.”
Ví dụ về vấn đề này.
Có thể nói nó khá giống nhau.
Mặc dù Ôn Phi Vũ không biết Diệp Sơ Dương nói vậy là có ý gì. Nhưng khi nhìn vào biểu cảm của Diệp Sơ Dương thì anh ấy chắc chắn đó không phải là một điều tốt lành gì.
Anh bạn trẻ khịt mũi, tiếp tục chọc vào cái bụng mềm của con thỏ.
Thấy vậy, Diệp Sơ Dương còn đang muốn nói gì. Kết quả ngay sau đó liền bỗng dưng nhíu mày, một tay túm con thỏ, một tay túm Ôn Phi Vũ, lập tức kéo người vào phòng ngủ, nói nhỏ, “có người tới.”