Thân ảnh kia nhìn rất nhỏ, đoán chừng chỉ là một thiếu niên khoảng mười mấy tuổi.
Cậu ta đeo một chiếc tạp dề nhỏ màu đỏ, để lộ ra hai cánh tay mập mạp và đôi chân ngắn. Khuôn mặt cũng béo ú, cùng đôi mắt màu đỏ thoạt nhìn sẽ thấy giống như một viên ngọc màu hồng.
Điều đáng nói ở đây chính là đôi tai thỏ thật là dài.
Mời đầu nhìn, trông rất đáng yêu.
Diệp Sơ Dương nhìn anh chàng nhỏ bé này, chỉ cảm thấy thông não. Cô cúi xuống, đưa tay chọc chọc vào má của con thỏ tinh, không nhịn được cười nói, “Trước kia sư phụ của tôi còn nói thế giới này không đơn giản như con nghĩ đâu, tôi còn tưởng là đang nói giỡn.”
“Thực tế thì, những điều này không phải những người bọn tôi khong biết. CHỉ là con thỏ này vô tình lại chạy ra ngoài.” Chu ca vẫy tay, “Nói không ngoa, kỳ thật chúng ta đang sống giữa hai thế giới.”
Mà hai thế giới này hẳn là không liên quan đến nhau, kết quả của việc biết đến nhau chẳng qua cũng chỉ là vì một tờ giấy. (giống kiểu tờ giầy bùa)
“Khi chúng tôi đem con thỏ tinh này về thì sẽ không có vấn đề gì nữa đâu. Cũng không còn ma quỷ nào ở đây nữa.”
Chu ca thừa nhận sự việc biệt thự của Ngu Nhan Trạch có ma, là do con thỏ tinh này gây ra.
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương gật gật đầu, không nói gì thêm nữa.
Sau khi đã hiểu rõ toàn bộ sự thật, Diệp Sơ Dương cùng Ôn Phi Vũ liền rời khỏi biệt thự.
Trong xe, Ôn Phi Vũ cầm lái, trên mặt tuy không có vẻ gì nhưng trong lòng lại thấy vô cùng hoảng sợ.
“Tôi cảm thấy mọi thứ đêm nay như đang nằm mơ vậy.”
Diệp Sơ Dương đang nhìn cảnh sắc phía ngoài cửa kính, liền thu tầm mắt lại. Thấp giọng cười nói, “Rất khó chấp nhận sao?”
“Uhm”.
Đối với một người bình thường như Ôn Phi Vũ, đúng thật là không thể chấp nhận sự thật. Nhưng là đối với Diệp Sơ Dương, thì lại là một chuyện hết sức bình thường.
Kỳ thực cô sớm đã biết một số chuyện. Chỉ là từ đầu tới cuối không quá để tâm thôi.
Lúc nãy nghe Chu ca nói, trong lòng cô liền hiện lên một dự cảm kỳ lạ.
Tuy nhiên, -------------
Thế giới của cô và thế giới của Chu ca bọn họ mặc dù không liên quan đến nhau, nhưng cũng không đến nỗi, ít nhất thì sự việc rối ren cũng giảm đi ít nhiều.
Diệp Sơ Dương sờ sờ mũi, đang định nói cái gì thì điện thoại hiện tin nhắn đến.
Là tin nhắn của Chu ca.
Chỉ có đúng một câu ------
Lần sau, chọn thời gian thích hợp để cùng nói chi tiết nhé.
Thấy vậy, trên mặt Diệp Sơ Dương càng tỏ ra mười phần kỳ quái.
Vừa nãy, cô còn không quan tâm mấy đến lời nói của Chu ca, nhưng tin nhắn này của anh ấy, hẳn là để cảnh báo cô.
Điều này thật sự làm xấu hổ quá đi.
Bên kia, Ôn Phi Vũ đang lơ đãng nhìn vẻ mặt của Diệp Sơ Dương, nhíu mày hỏi, “Diệp thiếu, cậu sao thế?”
“Không có gì, tôi mới thấy một mẩu tin tức.” Diệp Sơ Dương liếc mắt xuống cười nói, liền nhìn sang người bên cạnh, “Tin tức nói là có một người đàn ông đi khám phá ngôi mộ cổ, nhưng anh bị hù chết bởi một con bọ cạp.”
Ôn Phi Vũ: “..... Đừng nghĩ là tôi không biết là cậu đang chế giễu tôi, IQ của tôi không thấp.”
Diệp Sơ Dương: “........... Tôi có phải đang khen ngợi IQ của anh cao không?”
Diệp Sơ Dương nhướng mày nói, pha lẫn chút buồn cười.
Ôn Phi Vũ nghe vậy, chỉ có thể hừ một tiếng.
Diệp Sơ Dương mà đang thật sự khen hắn ư, cái lời nói bá đạo này, thật là không thể nghe được.