Dương suy nghĩ hai phút, rốt cuộc cũng nhớ ra xác thực là có chuyện này thật. Cứ cách bốn năm, ở các địa phương khác nhau đều sẽ có một trận thi đấu có liên quan với phong thủy. Tên gọi của trận thi đấu này là “âm dương chi sư” (hướng về âm dương). Ở trong mắt của một số người, thầy phong thủy kỳ thực cũng xưng là âm dương tiên sinh, diểm này thực ra cùng với anh em nhà Chu gia vẫn là có chút giống nhau. Chỉ có điều đối lập so với thầy âm dương chân chính, thầy phong thủy có thêm chuyên ngành thăm dò địa hình
Nghe xong, Diệp Sơ Dương cau mày suy nghĩ một chút.Thi đấu liên quan đến phong thuỷ?Diệp Sơ Dương suy nghĩ hai phút, rốt cuộc cũng nhớ ra xác thực chuyện là có chuyện này thật.Cứ cách bốn năm, ở các địa phương khác nhau đều sẽ có một trận thi đấu có liên quan với phong thuỷ. Tên gọi của trận thi đấu này là “âm dương chi sư” (hướng về âm dương).Ở trong mắt của một số người, thầy phong thuỷ kỳ thực cũng xưng là âm dương tiên sinh, điểm này thực ra cùng với anh em nhà Chu gia vẫn là có chút giống nhau. Chỉ có điều đối lập so với thầy âm dương chân chính, thầy phong thuỷ có thêm chuyên ngành thăm dò địa hình.
Cái tên âm dương chi sư này tuy rằng không chuyên nghiệp, nhưng là thi đấu rất chuyên nghiệp.
Trận so tài này, các vị đại sư phong thủy đến từ các nơi trên thế giới luận bàn với nhau.
Quả thật âm dương đạo vốn là báu vật của nước Z thế nhưng khi truyền vào nước R, thậm chí nước R đối với Âm Dương Đạo vận dụng càng thêm thuần thục. Thầy phong thuỷ cũng là một đạo lý như vậy.
Chẳng qua.
So sánh bên dưới, năng lực của bậc thầy phong thủy của nước Z hẳn là so các địa phương khác mạnh hơn rất nhiều. Đúng, Diệp Sơ Dương thật ra cảm thấy Cát Trung Thông căn bản không cần phải tới tìm cô.
Cát Trung Thông thấy vẻ mặt của Diệp Sơ Dương, nét mặt trở nên có chút lung túng.
Rất hiển nhiên, ông đã đoán được vẻ mặt này của Diệp Sơ Dương là có ý gì.
Chỉ là, sự tình sâu xa không giống như trong tưởng tượng của Diệp Sơ Dương là đơn giản như vậy.
Cát Trung Thông cùng Thành Khải Uyên nhìn nhau liếc mắt một cái, chăm chú nhìn người phía trước nói, “Cửu Thiếu có điều không biết. Trước kia lúc Lương Thanh Bình còn ở, tổ phong thuỷ thật sự có rất ít người hiểu biết nhiều về phong thuỷ. Phần lớn thầy phong thuỷ hơi có chút tiếng tăm đã bị gọi đi. Thực lực hiện giờ của bản thân, thật sự là một lời khó nói hết.”
“Còn nữa, giống như tôi thời điểm trước kia còn có đệ tử của Huyền môn gia nhập. Nhưng là từ khi môn chủ đời trước của Huyền môn qua đời, Huyền môn liền phong bế.”
Nói là phong bế, kì thực cũng có thể nói là xuống dốc.
Vào không được, ra cũng không được.
Huyền môn giống như trở thành một thế giới nhỏ đơn độc, không ai có thể đặt chân đến.
Nghe được lời nói của Cát Trung Thông, đôi mắt đào hoa tà mị của Diệp Sơ Dương hiện lên một ánh sáng suy nghĩ sâu xa. Cô duỗi tay véo véo ấn đường, che giấu cặp mắt ở phía dưới.
Từ sau khi Diệp Sơ cô trọng sinh, cô rất ít đi quan tâm đến sự tình của Huyền môn.
Bởi vì ở trong lòng cô, khi cô rời khỏi Huyền môn, thì cũng còn mấy sư huynh chống đỡ, nên cô không muốn can thiệp vào nữa.
Hơn nữa, trong Huyền môn còn có vài vị trưởng lão vốn dĩ đối với việc cô ngồi lên ghế môn chủ họ cảm thấy cực kì không hài lòng. Hiện tại cô đã rời đi đây là cơ hội tốt để đoạt lại quyền lực rồi.
Đúng là, từ trước tới nay cô không nghĩ tới lại lần nữa lấy thân phận Diệp Sơ này xuất hiện ở trước mặt mọi người.
Thế nhưng, hôm nay nghe được câu nói của Cát Trung Thông, Diệp Sơ Dương tựa hồ bỗng nhiên ý thức được sự tình sâu xa phức tạp không đơn giản giống như trong tưởng tượng của cô.
Có lẽ, cô nên chọn một cơ hội thích hợp đi Huyền môn xem thử.
Cho tới vừa nãy khi Cát Trung Thông đề cập đến gặp mặt của âm dương chi sư.
Diệp Sơ Dương im lặng một chút, cuối cùng hỏi, “ Trận thi đấu này sẽ có người của Huyền môn xuất hiện sao?”
“Huyền môn?” Cát Trung Thông theo bản năng chớp mắt một cái, sau đó chợt nhớ tới vị Diệp Cửu thiếu ở trước mặt này có quan hệ với môn chủ đời trước của Huyền môn, trong lòng lập tức sáng tỏ, vội vàng mở miệng nói, “Cái này khó mà nói. Có điều những năm qua nói về thi đấu, người Huyền môn vẫn luôn làm trọng tài.”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương không có nói cái gì nữa, chỉ là gật gật đầu.
Thấy Diệp Sơ Dương sau khi hỏi xong liền rơi vào trầm mặc, Cát Trung Thông xấu hổ ho khan một tiếng, “Cho nên, Cửu Thiếu ngài là nghĩ như thế nào?”
Kỳ thực dựa theo thân phận của Cát Trung Thông, hoàn toàn không cần phải đối với tiểu thiếu niên như thế.
Nhưng mà dù sao cũng là có việc cầu người.
Vì vậy, nếu có thể ăn nói khép nép một chút thì ông ta ăn nói khép nép một chút vậy.