Nhìn thấy sự lưỡng lự trong nghi hoặc của Thành Khải Uyên.
Diệp Sơ Dương tức khắc bật cười, cũng không cô sý dấu diếm cái gì. Mà lại một lần nữa kéo Thành Khải Uyên lên lầu sáu.
Trên đường đi lên còn nhắc nhở Thành Khải Uyên, “Nhớ chú ý đến đồ vật treo trên cửa của mỗi căn nhà.”
Diệp Sơ Dương đã nói vậy, tất nhiên Thành Khải Uyên sẽ không bỏ qua bất cứ thứ gì lạ trên cửa mỗi căn.
Chỉ là trong năm tầng liên tiếp, hắn không tìm thấy được vật kỳ lạ nào treo trên cửa mỗi nhà.
Trên tầng năm, có tổng cộng mười căn hộ đều treo một loại cây ngải trên cửa. Rất bình thường, hoàn toàn không có gì lạ cả.
Thành Khải Uyên chỉ nghĩ vậy, sau đó hai người liền đi lên lầu sáu.
Anh vô thức nhìn thoáng qua cánh cửa đối diện nhà Kiều Chinh. Sẽ không cảm thấy gì khi không nhìn vào nó. Nhưng anh thực sự thấy thất kinh. (kiểu kinh hồn bạt vía, mức độ mạnh hơn giật mình hoảng hốt)
Vì đồ vật đó khác hẳn với những đồ vật đã treo trước cửa của các căn hộ lúc nãy.
Chủ căn nhà này đã treo trên cửa một chiếc gương!
Thấy vậy, Thành Khải Uyên lập tức ngước nhìn Diệp Sơ Dương.
Diệp Sơ Dương lém lỉnh, hất đầu về phía Thành Khải Uyên lộ ra một nụ cười mà chỉ hai người mới có thể hiểu được. Cuối cùng, cô giơ ngón tay lên chỉ vào căn nhà đó nói, “Anh có thể đi hỏi xem họ lấy chiếc gương đó từ đâu không?”
Gia đình bình thường thì tuyệt đối sẽ không đem gương bát quái treo trên cửa.
Trừ phi là biết gương bát quái trên cửa kia có tác dụng:
- -----------------
Có thể đem hết sát khí trong nhà tụ tập lại, hơn nữa còn chuyển đến nhà đối diện.
Theo thực tế có thể nói, Kiều Chinh là một quân nhân, bình thường cũng không có mâu thuẫn với chủ nhà phía đối diện. Mà người này đại khái cũng không có mâu thuẫn với Kiều Chinh để mà làm ra chuyện như vậy.
Vì thế, vẫn là nên hỏi xem một chút, gương bát quái trên cửa kia rốt cuộc là như thế nào.
Ngay giây phút này đây, Thành Khải Uyên đã coi Diệp Sơ Dương như là tâm phúc của mình. Nói khoa trương một chút, có thể nói Diệp Sơ Dương chính là mạng sống của anh ta. (hoặc cũng có thể hiểu là: Diệp Sơ Dương là người có thể duy trì mạng sống của anh ta)
Nghe được những lời của Diệp Sơ Dương, Thành Khải Uyên tất nhiên là không chút do dự liền đi đến gõ cửa.
Gõ cửa vài cái, cánh cửa liền được mở ra.
Một bà cụ khoảng trên 60 tuổi bước từ trong đi ra. Bà cụ mặc bộ quần áo giản dị, đeo kính lão, trông rất già.
Thành Khải Uyên hiển nhiên là biết bà lão này.
Khi bà cụ vừa nhìn thấy Thành Khải Uyên, câu đầu tiên mở miệng là -----
“Là A Uyên à, A Chính thế nào?”
Nghe vậy, Thành Khải Uyên mỉm cười, đến trước mặt bà cụ, nói, “Còn đang ở bệnh viện ạ, nhưng thân thể vẫn không có vấn đề gì. Lập tức có thể về ăn đồ của bà nấu.”
Có thể thấy, quan hệ giữa bà lão với Thành Khải Uyên và Kiều Chinh thự sự không tồi.
Lúc này đây, Thành Khải Uyên là không muốn đem chuyện của Kiều Chinh nói cho bà cụ.
Diệp Sơ Dương nhìn thoáng qua hai người, liền tiến lên một bước, ôn nhu nói “Cháu chào bà, cháu tên Diệp Sơ Dương, là bạn của Kiều Chinh. Có một vấn đề cháu muốn hỏi bà.”
“Là bạn của A Chinh à? Cháu muốn hỏi việc gì, cứ hỏi.”
Diệp Sơ Dương không chần chừ, mở miệng liền hỏi tung tích của chiếc gương bát quái kia.
Nếu lúc trước chỉ là hoài nghi, thì lúc này Diệp Sơ Dương có thể khẳng định bà lão này thực sự không biết đến sự tình của chiếc gương bát quái kia.
Xem ra, mối quan hệ của bà lão và Kiều Chinh thực sự tốt, vì vậy thật vô lý khi làm những việc đó.