Lúc này Thảnh Khài Uyên nghe được tin Kiều CHinh tốt lên quá thực là mừng đến phát khóc rồi.
Vị bác sĩ kia nhìn bộ dáng Thành Khải Uyên ẩn nhẫn lại kcihs động vô cùng không khỏi cười cười:“Đây là một hiện tượng tốt, cahwngr qua lúc ấy ngài không ở đây cho nên tôi cũng không có tự quyết định được. Kiều thượng giáo đến nay đã khong còn bị trói, ngài đi trước nhìn xem đi. Đến lúc đó chúng ta lại nói tiếp.”
“Không thành vấn đề, cảm ơn anh “
Thành Khải Uyên nói xong liền không chờ nổi mà cấp tốc chạy tới phòng bệnh của Kiều Chinh.
Chỉ là khi đứng ở cửa phòng bệnh, anh lại không khỏi dừng bước, có chút không dám mở cửa. Thành Khải Uyên vẫn còn đi qua đi lại trước cửa thì người bên trong tựa hồ phát hiện bên ngoài có người. Sau vài giây trầm mặc, Kiều Chinh khàn khàn thanh âm truyền ra: “Là A Uyên sao?”
Đột nhiên nghe thế Thành Khải Uyên hít sâu một hơi.
Một lúc lâu sau, anh mới đẩy cửa đi vào.
Trong phút chốc hai cặp con ngươi đen nhánh đối diện nhau.
Thành Khải Uyên nhìn hai tròng mắt thanh minh của người đàn ông đang nằm trên giường, khóe miệng chậm rãi nhếch lên một vòng cung rất nhỏ. Vòng cung tuy rằng không lớn nhưng Kiều Chinh tốt xấu cũng cùng Thành Khải Uyên nhận thức lâu như vậy, hai người cùng nhau kề vai chiến đấu lâu như vậy tất nhiên là vô cùng hiểu biết đối phương.
Nhìn đến Thành Khải Uyên nhợt nhạt tươi cười, anh cũng nén cười không được.
Anh nhìn Thành Khải Uyên thấp giọng nói: “A Uyên, trong khoảng thời gian này vất vả cho cậu rồi.”
Từ sau khi đầu óc thanh tỉnh, Kiều Chinh trên cơ bản cũng đã nhớ lại những chuyện cần nhớ. Giờ đây tự nhiên cũng biết chính mình đã làm ra chuyện quá đáng gì.
Cũng biết trong khoảng thời gian này thì tinh thần và thể xác Thành Khải Uyên có bao nhiêu mệt mỏi.
Anh cảm thấy rất có lỗi với người đàn ông trước mắt này.
Sau vài giây trầm mặc, ánh mắt Kiều Chinh theo bản năng dừng ở cánh tay của Thành Khải Uyên.
Cứ việc cánh tay Thành Khải Uyên bị quần áo bên ngoài che khuất nên Kiều Chinh căn bản nhìn không tới tình huống bên trong, nhưng là anh nhớ rõ chính mình đã làm cái gì.
Anh nói: “Thực xin lỗi.”
Thành Khải Uyên nghe vậy, tươi cười trên mặt tức khắc trở nên bất đắc dĩ: “Cậu và tôi còn nói xin lỗi gì nữa chứ? Chúng ta là chiến hữu thì đương nhiên không thể vứt bỏ nhau rồi.”
Cho nên sau khi Kiều Chinh xảy ra chuyện, Thành Khải Uyên vẫn luôn bôn ba vì anh.
Vừa dứt lời thì Thành Khải Uyên với Kiều Chinh cùng liếc nhau, trong mắt hai người đều nhiễm ý cười.
Biết được Kiều Chinh đã thực sự thanh tỉnh, Thành Khải Uyên liền đem đại bánh ú trong miệng Diệp Sơ Dương cởi trói ra. Anh kéo ghế ngồi ở bên cạnh giường bệnh, đem sự tình phát sinh gần đây tỉ mỉ nói cho Kiều Chinh.
Sau khi nghe xong, Kiều Chinh không khỏi có chút bất ngờ.
Anh nói: “Tôi có nghe nói qua về Diệp gia Cửu Thiếu. Trước kia ở quân đội nghe Chu Tế nói qua.”
Chu Tế trong đội bọn họ nôit tiếng là ăn chơi trác táng, suốt ngày làm xằng làm bậy, cuối cùng hình như là lão ba Chu Tế nhìn không được nữa liền trực tiếp tóm lấy cổ áo Chu Tế ném vào trong quân đội.
Chu Tế tuy rằng là một tên thiếu gia không chí tiến thủ nhưng lại làm người trượng nghĩa, rất nhiều người cùng hắn quan hệ đều không tồi. Giờ đây cũng thực thích nghe hắn nói mấy chuyện linh tinh.
Kiều Chinh liền từ trong miệng Chu Tế nghe được Diệp Sơ Dương sự tình.
Dùng lời lẽ Chu Tế mà nói ——
Diệp Sơ Dương thật là phí thân phận người Diệp gia của mình. Thân là đệ tử hào môn thì không có thực lực thì có sao đâu, tốt xấu gì thì cũng có thể dựa vào nó để kiêu ngạo a~~~