Diệp Sơ Dương lúc này hoàn toàn không ngờ được rằng câu nói này khi lọt vào tai Diệp Tu Bạch khiến anh bất giác cảm thấy tai mình có chút ngứa ngáy.
Anh cúi mắt xuống tiếp tục rửa rau, vẻ mặt thản nhiên.
Góc kia, Diệp Sơ Dương bắt đầu làm nóng nồi cho đồ ăn vào.
Sau khi làm xong món cà ri gà, thiếu niên quay đầu nhìn về phía người đàn ông đang nhìn chằm chặp nồi thức ăn, hỏi: Chú út có muốn nếm trước không?
Ừ. Anh đáp một tiếng sau đó cầm một đôi đũa, gắp một miếng thịt gà.
Trong màn hình, đám đông đang xem chỉ nhìn thấy một bàn tay xuất hiện rồi lại biến mất, cả màn hình lại nổ tung.
[??? Mẹ ơi, nhà này làm gì thế này?]
[Mình yêu chú út mất rồi, streamer bốp chát sau này có dẫn chú út livestream không?]
[Bàn tay này, mình có thể liếm một năm.]
[Mặc dù không có mặt, nhưng vì bàn tay này, vẫn tặng mười bảo kiếm.]
[Hình như tôi có thể hiểu được sao lại là một tỷ rồi.]
Diệp Sơ Dương: ... Không cẩn thận để lộ giọng nói và bàn tay của người cầm quyền Diệp Thị, hi vọng Diệp Tu Bạch không để bụng.
Để bụng thì cũng chả biết phải làm sao.
Thời gian sau đó, Diệp Tu Bạch lại bận rộn rửa rau, Diệp Sơ Dương nấu ăn. Chừng hơn một tiếng đồng hồ mới làm xong hết các món.
Tắt camera, gập máy tính lại, Diệp Sơ Dương bưng món sườn nướng tỏi ra khỏi lò nướng, mang vào phòng ăn.
Xong rồi, có thể ăn cơm được rồi. Diệp Sơ Dương chia bát và đũa cho anh, sau đó mới ngồi xuống gắp một miếng sườn cho vào miệng.
Hôm nay, Diệp Sơ Dương nấu tổng cộng năm món.
Cà ri gà, sườn nướng tỏi, cải trắng xào, đậu phụ sốt cay và canh sườn heo nấu bắp.
Món ăn nào Diệp Tu Bạch cũng cảm thấy vô cùng hài lòng.
Diệp Tu Bạch nhìn bát cơm trắng đã ăn nhìn thấy đáy của mình, trong lòng cảm thấy vô cùng phức tạp.
Rõ ràng quá trình nấu ăn của Diệp Sơ Dương không có gì bất ổn, không thêm bất cứ thứ gì đặc biệt nhưng tại sao anh lại có cảm giác chứng chán ăn của mình giống như một giấc mơ.
Ngón tay anh khẽ bóp nhẹ ấn đường, mí mắt cúi xuống, che đi ánh mắt sâu thẳm.
Sau khi ăn xong cơm, Diệp Tu Bạch trong lúc Diệp Sơ Dương quay đi, giúp đỡ dọn dẹp chính là vứt toàn bộ thức ăn thừa vào thùng rác, bát đũa thì cho vào máy rửa bát.
Diệp Sơ Dương: ... Cô đã nói mà, Diệp Tu Bạch tuyệt đối không phải là người biết tiết kiệm.
Trầm ngâm hai giây, Diệp Sơ Dương cũng không định nói gì, chỉ nghĩ sau này tuyệt đối sẽ không làm nhiều đồ ăn như vậy nữa.
Diệp Tu ăn chực xong đi về, Diệp Sơ Dương nhìn đồ ăn trong tủ lạnh, cuối cùng vẫn làm mấy chiếc bánh xoài ngàn lớp.
Dù sao thì làm bánh ngàn lớp cũng rất đơn giản. Diệp Tu Bạch đưa cho cô một chiếc thẻ đen, chắc nấu ăn cả đời cũng không hết tiền.
Nhân tiện...
Lấy lòng đối phương cũng được. Dù sao thì gia tộc phân tranh không cẩn trọng sẽ mất mạng như chơi.
Sau khi làm xong bánh ngàn lớp, Diệp Sơ Dương về phòng thu dọn quần áo và đồ dùng sinh hoạt.
Tám rưỡi, cô gõ cửa chung cư đối diện.
Diệp Tu Bạch nhìn cậu thiếu niên mà hôm nay đã gặp không biết bao nhiêu lần, còn chưa lên tiếng hỏi, mắt đã nhìn xuống túi đồ trong tay cậu thiếu niên.
Mang đồ ăn qua cho anh.
Diệp Sơ Dương lướt qua anh để đi vào trong, quen đường bước vào nhà bếp, mở tủ lạnh nhét hết đồ trong tay vào tủ.
Khi quay đầu lại thì thấy Diệp Tu Bạch đang nhìn mình, cô nói: Làm cho chú ba chiếc bánh xoài ngàn lớp, đã bỏ trong tủ lạnh rồi, mỗi ngày chú có thể ăn một cái. Ngoài ra cũng muối cho chú một hũ rau, hôm nay mới làm, hai ngày nữa là có thể ăn.
Cháu cũng không biết chừng nào mới về lại, chú hãy ăn tạm rau muối. Ừm, mặc dù Diệp Sơ Dương cho rằng boss trước mặt chắc rằng sẽ không ưa rau muối.
Hơn nữa cho dù không có cô, gọi đại đồ ăn của khách sạn năm sao bất kì nào là được mà.