Nam Thần Quốc Dân, Cửu Thiếu Xin Thỉnh Giáo (Chú Út Tổng Tài Yêu Không Nào)

Chương 762: Chương 762




Edit: Cao Hoa

Diệp Sơ Dương nhếch môi, cười nhạo một tiếng.

Sau đó, liền nhấc chân đi, xem ra bộ dạng này, dường như hoàn toàn không muốn để ý đến bóng người kia muốn gì.

Động tác này của Diệp Sơ Dương không chỉ làm cho người đứng đằng sau cây đại thụ hơi kinh ngạc một chút, cũng đồng thời làm Sơn Thần kinh ngạc một chút.

Trên thực tế, ngay từ lúc đầu, Sơn Thần liền biết nơi này có nhiều người, hơn nữa hắn còn cố ý đem linh khí của cây cối bám lên người mình. Cũng chính bởi vì vậy Diệp Sơ Dương mới không thể phát hiện ra nơi này có người.

Tuy nhiên, Diệp Sơ Dương vẫn coi như chưa phát hiện ra người đó, nhưng người lấp sau cây đại thụ lại không có quyết định này.

Hắn ở cùng thời điểm với Diệp Sơ Dương, không chút do dự từ sau thân cây đi ra.

Thân hình cao lớn, khuôn mặt anh tuấn, nhưng còn không phải là tiểu thịt tươi Cù Tinh bị Mạc Tử Nghiên PICK sao?

Đôi mắt Cù Tinh gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Sơ Dương, chợt hỏi đáp, “Cậu là ai?”

Nghe hỏi như vậy, Diệp Sơ Dương không khỏi cảm thấy có chút buồn cười.

Cô khoanh tay, dù bận nhưng vẫn ung dung nhìn người đàn ông trước mặt, nhẹ giọng nói, “Tôi là ai anh không biết sao? Cửu Thiếu Diệp gia, Diệp Sơ Dương.”

“Cậu thừa biết là tôi không phải hỏi ý này.” Cù Tinh đang nghe đến Diệp Sơ Dương liền không thèm để ý mà hỏi câu sau, cũng không có sinh khí. Chỉ là bám riết muốn hỏi cho ra lẽ.

Diệp Sơ Dương lúc này thật sự cảm thấy người trước mắt dường như có điểm kỳ quái.

Cô đưa tay sờ sờ cằm, sắc mặt Cù Tinh có một chút sinh khí cùng một chút sát khí. Nhưng mà cái này cùng lắm là, trên người mỗi người đều có một mặt tốt và mặt xấu. Trên người Cù Tinh lúc này còn không đủ để làm Diệp Sơ Dương cảm thấy kinh ngạc.

Trầm mặc một lúc lâu, Diệp Sơ Dương lãnh đạm nói, “Khi hỏi người khác là ai, chẳng lẽ anh không nên tự báo gia môn sao?”

Nghe vậy, Cù Tinh tức khắc lâm vào trầm mặc bên trong.

Hắn trầm tư một lúc lâu, cuối cùng ăn ngay nói thật, “Tôi là một người bình thường. Nhưng tôi phát hiện ra cậu thì không phải. Cậu một mình lẩm bẩm ở đây, à không, hoặc là cậu đang cùng người nào đó đối thoại, chỉ là diện mạo của người kia tôi không thể nhìn thấy, âm thanh của hắn tôi cũng không nghe thấy mà thôi. “

Cù Tinh dừng lại một chút, lại tiếp tục nói, “Đêm qua tôi liền phát hiện ra không thấy cậu. Kết quả hôm nay cũng vậy.”

Diệp Sơ Dương nghe xong, gật gật đầu, “Cho nên anh liền theo dõi tôi?”

“Không phải. Tôi không theo dõi cậu.” Cù Tinh sắc mặt bởi vì một câu của Diệp Sơ Dương mà khẩn trương lên, anh nhấp nhấp miệng, bỗng nhiên quỳ gối trước mặt Diệp Sơ Dương, “Cậu có phải hay không biết huyền thuật? Tôi chỉ muốn cậu giúp tôi một cái này mà thôi. Chỉ cần cậu nguyện ý giúp tôi, cậu muốn cái gì tôi đều cho cậu hết.”

Kỳ thật Cù Tinh cũng không biết Diệp Sơ Dương có biết huyền thuật thật hay không.

Anh ta chỉ cảm thấy con người Diệp Sơ Dương này cứ kỳ kỳ quái quái, trên người tất có chỗ hơn người.

Căn bản, khi vô tình phát hiện ra sự việc còn định tiếp tục xem tình hình, ai ngờ lại bị Diệp Sơ Dương phát hiện, như vậy anh ta liền đánh liều một phen.

Cù Tinh gắt gao nhìn chằm chằm Diệp Sơ Dương, lại lần nữa lặp lại một câu, “Cầu xin cậu, chỉ cần cậu nguyện ý giúp tôi, tôi có thể vì cậu mà làm bất cứ chuyện gì.”

Nghe vậy, Diệp Sơ Dương sờ sờ cằm, sau đó xua tay, “Tôi đúng là có hiểu biết một chút. Nhưng nếu tôi thật sự giúp anh, cũng không cần anh phải vì tôi mà làm bất cứ chuyện gì.”

Loại quyền lực làm bất cứ chuyện gì này, liền giao cho Diệp Tu Bạch.

Lúc này đây, cô trầm tư một chút, nói “Tôi chỉ làm việc lấy tiền.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.