Theo tôi được biết, thiệp mời đó là thiệp mời tham gia đại tiệc giao dịch phỉ thúy của chính phủ M hai tháng nữa. Vốn dĩ thuộc về vị đứng sau câu lạc bộ, nhưng vì cách đây không lâu, Cra xảy ra chút chuyện.
Dừng lại một lát, Catherine nói tiếp: Mấy tay đua có máu mặt của Cra bị bắt vì ma túy.
Bị bắt vì ma túy? Ôn Phi Vũ nghe thấy mấy từ đó cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, tuy nhiên sự ngạc nhiên này cũng nhanh chóng biến thành mỉa mai, ánh mắt anh nhìn về phía nhóm người phía trước, nhếch môi nói: Cra không phải rất lợi hại sao? Kéo người ra là được mà?
Anh nói không sai. Catherine nhún vai, nét mặt tỏ thái độ đầy hàm ý, nhưng người đã bị phế rồi, kéo ra thì có tác dụng gì?
Vừa dứt lời, Ôn Phi Vũ liền trầm ngâm.
Những điều Catherine nói, cho dù Cra cứu người ra, nhưng những tay đua đó đã không thể thi đấu, Cra tuyệt đối sẽ không làm những vụ làm ăn thua lỗ như vậy.
Vì thế, lần này họ dùng thiệp mời của chính phủ M, hi vọng có thể thu hút được các tay đua khác tới, nhân cơ hội này lựa chọn những tay đua mà họ ưng ý gia nhập câu lạc bộ.
Hơn nữa, cuộc đua này Trâu Đực cũng tham gia. Cả nước Z, không có ai có thể vượt mặt hắn ta, vì thế suy cho cùng tấm thiệp mời này cuối cùng cũng vẫn về lại tay của người đứng sau Cra mà thôi.
***
Catherine nói hết mọi chuyện với Ôn Phi Vũ xong liền rời đi.
Hai người thanh niên và thiếu niên tự dựa vào mui xe của mình, lặng lẽ không nói gì.
Một lúc lâu sau Ôn Phi Vũ mới gãi đầu, có chút bất an ngẩng đầu nhìn Diệp Sơ Dương, nhíu chặt mày: Đại sư, thầy vẫn muốn tham gia sao?
Nói thực lòng, Ôn Phi Vũ chưa từng chứng kiến trình độ chạy xe của Diệp Sơ Dương, vốn dĩ anh dẫn cô tới đây chẳng qua cũng chỉ muốn làm thỏa mãn tâm nguyện của cô, khi đó nghĩ rằng dẫn Diệp Sơ Dương tới đây chạy một vòng là được.
Nhưng khi nghe Catherine nói xong, Ôn Phi Vũ mới biết cuộc đua hôm nay không đơn giản như họ nghĩ.
Một tên Trâu Đực điên cuồng cũng đủ khiến vô số tay đua vẫn còn muốn sống phải sợ hãi bỏ chạy.
Huống hồ còn có những tay đua tới vì Cra và thiệp mời.
Ờ, tay đua của nhà họ Diệp chắc cũng không tệ.
Hơn nữa, nhìn khắp nơi đây, xe của đại bộ phận các tay đua tham gia thi đấu đều đã được cải tiến, mặc dù Sesto Elemento của Diệp Sơ Dương đúng là rất tốt nhưng so với những xe đã được cải tiến thì tính năng vẫn còn kém xe.
Anh đang lo gì chứ? Diệp Sơ Dương thư thái dựa vào mui xe, che miệng ngáp một cái: Tới tận đây rồi, không tham gia thì thật lãng phí.
Nhưng nguy hiểm quá.
Không tranh giành hạng nhất thì sẽ không có nguy hiểm. Diệp Sơ Dương nhướng mày nhìn anh: Yên tâm đi, tôi đã bói cho hai ta một quẻ rồi, tối nay chắc chắn sẽ khải hoàn.
Thật hay đùa vậy? Ôn Phi Vũ tròn mắt kinh ngạc, bất ngờ nhảy xuống khỏi mui xe, ghé tới trước mặt Diệp Sơ Dương cười hì hì nói: Vậy đại sư nhân tiện xem giúp tôi, hôm nay tôi có thể giành được hạng mấy?
Diệp Sơ Dương: Thiên cơ không thể tiết lộ, có điều chắc là ở phía sau tôi. Cô là người sẽ đi xử lý Trâu Đực giành hạng nhất, sao có thể để Ôn Phi Vũ chạy phía trước được?
Ôn Phi Vũ không hề biết kế hoạch thực sự của Diệp Sơ Dương nhưng cứ nghĩ mình sẽ ở sau Diệp đại sư...
Không chấp nhận được! Tuyệt đối không thể chấp nhận!
Đại sư, đợi lát nữa đua, tôi tuyệt đối sẽ không nhường thầy đâu. Thầy cứ đợi mà xem. Ôn Phi Vũ vỗ vai thiếu niên, nhủ thầm trong bụng, vai của Diệp đại sư cứ như con gái vậy, nhưng cũng không quên thể hiện quyết tâm.