Nói đi nói lại, thì vẫn là muốn bản vẽ vũ khí.
Diệp Sơ Dương cúi đầu cười cười, thần sắc càng thêm không chút để ý, “Tôi làm sao mà lại quan trọng như vậy chứ? Nếu để Lục Cảnh Hành chọn, anh ta tuyệt đối sẽ chọn bản vẽ vũ khí.”
“Cậu không cần phải lạc hướng tôi. Tôi đã báo tin cho Lục Cảnh Hành rồi. Đến lúc đó hắn chọn như thế nào, liền biết ngay thôi.” Người đàn ông lạnh lùng nói, lời tuy nói là vậy, nhưng Diệp Sơ Dương lại có thể nghe được vài phần chắc chắn trong đó.
Người đàn ông trước mắt này tin chắc rằng Lục Cảnh Hành tuyệt đối sẽ vì cô mà giao bản vẽ vũ khí ra.
Cô nhướng mày, bỗng nhiên lại nói, “Nếu Lục Cảnh Hành nói không đổi, ông sẽ xử trí tôi như thế nào?”
“Cậu muốn biết ư?” Người đàn ông nhìn chằm chằm vào mắt cô, cũng không biết đã nghĩ ra cái gì, bỗng nhiên hắn cười nhạo một tiếng, sau đó đi ra mở cửa, thanh đạm nói, “Muốn biết như nào không bằng tự mình đi xem.”
Giọng nói vừa dứt, Diệp Sơ Dương cúi đầu nhìn nhìn chính bản thân mình.
Không có một đồ vật gì để giữ cô.
Cho nên vị đại ngự đệ này cứ tùy ý định mang cô đi thế nào sao?
Động tác của Diệp Sơ Dương trong nháy mắt làm cho người đàn ông hiểu được ý tứ của cô. Hắn lãnh đạm cười cười, sau cùng trên mặt có có vẻ châm chọc nhẹ, “Cậu yên tâm, cậu tuyệt đối không chạy thoát được dâu.”
Diệp Sơ Dương: “...............Ya, ông thật quá tự tin.”
Nói xong những lời này, cô vỗ vỗ quần áo, đi theo người đàn ông.
Đợi đến khi cô rời khỏi căn phòng mà cô ở lại đêm qua, Diệp Sơ Dương mới hiểu ý nghĩa của những lời mà người đàn ông này đã nói trước đó.
Trước mặt cô là một hành lang thật dài, hai bên tường hành lang so với căn phòng kia cũng không có gì khác biệt cho lắm. Khi đi qua mỗi phòng, Diệp Sơ Dương có thể nghe được những tiếng nói thì thầm mang theo vài phần rên rỉ và khóc lóc.
Thanh âm kia như ma chướng, gắt gao quấn chặt lấy trái tim người ta.
Lúc này, không biết vì cái gì, mà người đàn ông phía trước bỗng nhiên dừng bước, hắn chợt xoay người hướng về phía Diệp Sơ Dương phía sau mà nhìn. Khóe miệng lại cười nhếch mép một cái.
Cuối cùng, ông ta ra hiệu cho người đang canh ở trước cửa phòng.
Ngay sau đó, cánh cửa được mở ra, và mọi thứ trong đó đã hoàn toàn được tiết lộ.
Trong phòng, một phụ nữ không thể nhìn nhìn thấy rõ ràng đang trên mặt đất, thân thể lồ lộ, quần áo trên người gần như chỉ che đi phần quan trọng nhất của cơ thể.
Ngay lúc cảnh cửa được mở ra, cô dường như cảm thấy có gì đó. Đột nhiên bò chậm về phía Diệp Sơ Dương và người đàn ông.
Cũng ngay lúc này, Diệp Sơ Dương thấy được trên mặt cô ta ửng đỏ.
Ánh mắt lấp lánh lóe lên, dường như cô đã nghĩ ra cái gì rồi.
Trong cuộc đấu giá phi pháp lần trước, có một người phụ nữ bị bán đấu giá.
Theo cách nói của Lục Cảnh Hành, cô gái kia biết mị thuật, hơn nữa từ nhỏ đã được nuôi lớn bằng thuốc kích dục.
Người phụ nữ trước mắt này ------------
Rất giống.
Trong khi Diệp Sơ Dương đang nghĩ vậy, người đàn ông bên cạnh cúi xuống, nhẹ nhàng chạm vào khuôn mặt nóng bỏng của người phụ nữ. Cuối cùng, ông ta buông tay và cười khẩy. “Tôi tin rằng Lục Cảnh Hành chắc chắn đã nói gì đó với cậu. Nếu anh ta không muốn lấy bản vẽ ra trao đổi, cậu cũng sẽ nhận được kết cục như vậy.”
Đột nhiên hắn lại nói, “Đường đường là Diệp Cửu thiếu lại trở thành một người như vậy, cũng không biết Diệp gia còn muốn cậu nữa hay không?”
Diệp Sơ Dương: “.......Tôi vẫn rất thích sự tự tin của ông.”
Nói xong, Diệp Sơ Dương tùy ý xua tay, không có chút sợ hãi trong mắt.