Edit: Cá
Sau khi Túc Nhất và Lục Cảnh Hành vào phòng, Lục Cảnh Hành không do dự lên tiếng dò hỏi, “Cửu thiếu nhà anh nói thế nào?”
“Cửu thiếu nói cô ấy tạm thời không có vấn đề gì. Bảo nếu Kage giữ cô ấy ở lại chỗ đó thì nhất định còn kế hoạch, chi bằng cô ấy tương kế tựu kế. Cho nên mới muốn Nhị gia đối xử tốt với cái hàng giả kia một chút.”
Sắc mặt Túc Nhất lạnh nhạt, giọng nói trầm ổn, nhưng mà khi nhắc đến hai chữ “hàng giả” thì trong mắt nhanh chóng nổi lên vẻ ghét bỏ và trào phúng.
Chiêu con báo đổi Thái tử này không hiểu sao tên Kage kia có thể nghĩ ra được.
Không sai, bây giờ Diệp Sơ Dương đang ở trong khách sạn kia thật ra không phải là Diệp Sơ Dương, chỉ là một người đóng giả mà thôi. Diệp Sơ Dương thật sự bây giờ vẫn nằm trong tay Kage.
Sau khi Lục Cảnh Hành và Kage giằng co nhau, Kage đem ‘Diệp Sơ Dương’ giả đến trước mặt họ cũng là lúc định vị của Diệp Sơ Dương bị mất tín hiệu lúc trước có phản ứng lại. Đúng lúc này thì Túc Nhất nhận được tin tức của Diệp Sơ Dương.
Từ lúc bắt đầu, cả Túc Nhất và Lục Cảnh Hành đều biết bản vẽ mình đem đổi lại là để lấy một tên ‘Diệp Sơ Dương’ giả.
Sau khi Lục Cảnh Hành nghe Túc Nhất nói vậy thì hơi nheo mắt, sau đó không nhịn được khoát tay cảm thán, “Tôi phát hiện Cửu thiếu nhà các người với tên Diệp Tu Bạch kia giống nhau như đúc. Bụng dạ đen tối như con sói đuôi dài.”
Có lẽ bây giờ Kage vẫn đang đắc ý nghĩ hắn chơi được bọn họ một vố. Nhưng không ngờ người nắm giữ tình huống trong cuộc chiến này lại là người mà Kage cho rằng chẳng có tiếng tăm gì.
Túc Nhất nghe thế liền bật cười, sau đó không rõ ý tứ nói, “Chờ đến lúc Cửu thiếu trở về, tôi sẽ đem toàn bộ lời Nhị gia nói để khích lệ cậu ấy.”
Lục Cảnh Hành: “…Bây giờ tôi cảm thấy anh ở cạnh Diệp Sơ Dương quá lâu nên bị nhiễm thói xấu của cậu ấy rồi.”
Dứt lời, Lục Cảnh Hành theo bản năng nhớ lại dáng vẻ thiếu niên nhìn hắn tươi cười như một con hồ ly nhỏ.
Đột nhiên hắn rùng mình một cái.
Nghĩ thầm Diệp Tu Bạch và tiểu hồ ly kia có thể ở bên nhau thì không biết là vận khí tốt hay xấu.
“Được, tôi không quấy rầy anh nghỉ ngơi nữa. Hôm nay anh cũng mệt rồi, nghỉ sớm đi. Đúng rồi, thiết bị liên lạc của anh đến lúc đó tôi sẽ trả lại.” Nói xong, Lục Cảnh Hành phất tay với Túc Nhất rồi xoay người trở về Lục gia.
Thiết bị liên lạc mà anh ta nói đến chính là thiết bị liên lạc giữa mấy người họ Túc, cũng chính là cái khuyên ruby mà Diệp Sơ Dương đeo ở vành tai.
Túc Nhất không nghi ngờ gì lời nói của Lục Cảnh Hành.
Dù sao thì Cửu thiếu nhà bọn họ cũng đang tính toán trong ngoài kết hợp với Lục Cảnh Hành. Chuyện lần này có thể giải quyết thuận lợi hay không vẫn phải xem hai người phối hợp như nào.
Hơn nữa, giao chuyện này cho Lục Cảnh Hành, Túc Nhất cũng không có gì phải lo lắng.
Hai giờ chiều, Lục Cảnh Hành về đến thư phòng ở Lục gia.
Mà lúc này, Diệp Sơ Dương vẫn an tĩnh ngồi khoanh chân trên sàn nhà của căn phòng tối om. Cô đang tận lực phân tích tiếng rên rỉ tinh tế dễ dàng truyền đến từ căn phòng cách vách.
Diệp Sơ Dương hơi nhíu mày, sau đó liền trực tiếp bịt tai lại.