Diệp Sơ Dương không phải là kẻ ngốc, twfd khi bắt đầu đã biết Du An tiếp cận mình chính là cũng chẳng có ý tốt gì.
Lúc này, Diệp Sơ Dương cũng không có hảo cảm với Du An.
Nhưng mà, Diệp Sơ Dương luôn luôn là người rộng lượng. Dù có không thích đối phương thế nào đi nữa, cũng không mang vẻ mặt không tốt đó thể hiện lúc này, cô chọn cách đi lên hỏi một câu.
Chỉ thật đáng tiếc là, Du An không có cách nào tiếp nhận thôi.
Sau khi nghe được câu nói của Diệp Sơ Dương, trong nháy mắt hắn không có câu nào để nói lại, lúc sau cắn răng trả lời, “Tối hôm qua tôi ngủ không được mà thôi. Diệp thiếu lại đi nghiên cứu địa hình thế nào. Chúng tôi còn tưởng rằng cậu không đến nữa chứ?”
Nghe vậy, Diệp Sơ Dương nhếch miệng, cười nhạt một tiếng, “Tôi sẽ thế nào ư, tôi chính là muốn giành chức quán quân cho nước Z đấy. Hôm nay buổi sáng dậy, lại bị kẹt xe, khó tránh khỏi việc đến muộn một chút.”
Diệp Sơ Dương vừa nói xong, Du An dường như còn muốn nói gì, nhưng sau đó liền nghe thấy Đàm Minh Khôn lãnh đạm lên tiếng, “Các cậu nói chuyện phiếm xong chưa?”
Lập tức, sắc mặt Du An hơi đổi, vội vàng hướng tới Đàm Minh Khôn khom khom lưng. Diệp Sơ Dương lại đối với đối phương cười cười, cất giọng, “Xin lỗi!”
Thấy phản ứng của hai tên gia hỏa trước mặt, Đàm Minh Khôn tâm tình tốt một chút, liền nói, “Đầu tiên, khi nhìn thấy các cậu xuất hiện, tôi thật sự vui mừng. Đây là vòng thi thứ hai, nửa giờ nữa sẽ bắt đầu.”
“So với vòng thi trước, vòng tiếp theo chắc chắn là sẽ càng khó hơn, cho nên hy vọng các cậu khi ấy có thể dốc hết sức lực. Đề thi sẽ được công bố sau nửa giờ nữa.”
Nửa giờ sau, Đàm Minh Khôn công bố đề thi.
Hiện trường còn dư lại đúng mười người, mười người này được phân mỗi người một nơi trong lâu đài cổ. Đàm Minh Khôn cho mỗi người tự đi khảo sát địa điểm bọn họ chọn.
Rốt cuộc ở trong nhà này, rất nhiều dụng cụ phong thủy không được sử dụng, điều này là do Đàm Minh Khôn làm những việc này đối với các thí sinh.
Sau khi biết được quy tắc trong trận thi đấu này, sắc mặt các thí sinh đều có chút kỳ quái.
Bởi vì trận thi đấu tuyệt đối không công bằng.
Tuy nói là lâu đài cổ này đầy sát khí, nhưng sát khí ở mỗi nơi đều khác nhau, điều này sẽ làm cho bọn họ phải sử dụng thời gian và năng lực để khảo sát cũng khác nhau.
Mọi người tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, nhưng không ai nghĩ Đàm Minh Khôn lại đưa ra điều này.
Đối với việc này, Đàm Minh Khôn nhận ra điều đó, nên chậm rãi nói với mọi người, “Tôi biết các vị đang lo lắng điều gì. Chúng tôi sẽ cung cấp địa điểm để các vị có thể xem trước khi chọn. Không cần suy nghĩ quá nhiều.”
Nói xong, ông hơi khom khom lưng với mọi người, ý bảo cuộc thi có thể bắt đầu được rồi.
*
Nơi Diệp Sơ Dương chọn là bên trong một căn phòng, nếu cô nhớ không nhầm, thì nơi này hẳn là phòng ngủ của lâu đài cổ.
Trong phòng có một giường lớn, trên giường hoàn toàn không có gì, đến chăn cũng không có.
Đối diện cái giường là một chiếc bàn trang điểm.
Ngón tay Diệp Sơ Dương phất qua bàn trang điểm, trong đầu nhanh chóng hiện lên nhiều cảnh tượng.
Mà nhân vật trung tâm trong chính cảnh tượng đó phần lớn đều là về người chủ đầu tiên của lâu đài cổ này.
Diệp Sơ Dương chậm rãi mở to mắt, đôi mắt đào hoa hiện lên một tia kỳ dị.
Sau một lúc đứng tại chỗ tự hỏi, cô nghĩ có thể đem toàn bộ chuyện kỳ quái của lâu đài làm sáng tỏ rồi.